Đi vào bên trong khách sạn, bên trong rất xa hoa, khách sạn bốn sao cao cấp nhìn qua vẫn tác động sâu vào thị giác.

Nhưng mà Trương Đại Thiểu ở Yến Kinh trường hợp nào mà chưa trải qua, người bình thường sẽ thấy khách sạn xa xỉ vô cùng, nhưng mà miễn cưỡng thì cũng bình thường mà thôi.

Trong đại sảnh đã sớm tụ tập rất nhiều người, thường thường có tiếng cười khanh khách truyền đến, mọi người anh một nhóm cô một nhóm tụ lại với nhau nói chuyện phiếm.

Nhưng người tinh ý sẽ phát hiện, người trong cùng một nhóm, đều rất sang trọng.

- Thanh Thanh, cô nàng chết bầm kia, cậu sẽ chết với tôi.

Liễu Thanh Thanh vừa mới tiến vào, thì có một cô gái trang điểm xinh đẹp cách ăn mặc nóng bỏng đi tới, lập tức dành cho Liễu Thanh Thanh một cái ôm thật chặt.

- Còn nhớ “anh” không?

- Khụ khụ.

Liễu Thanh Thanh bị ôm chặt không thở nổi, thật vất vả giãy thoát khỏi lòng cô em kia, lúc này mới vui mừng nói:

- Tomboy, tôi làm sao mà không nhớ rõ cậu được? Một năm, bài tập của cậu đều do tôi chép mà!

- Ách.

Tomboy quả nhiên người cũng như tên, một chút nữ tính cũng không có, so với đàn ông còn đàn ông hơn, khinh bỉ nhìn Liễu Thanh Thanh.

- Nếu không giúp tôi làm việc, cậu có thành tích tốt thế không? Nói lại, cậu còn phải cảm ơn tôi đấy.

- Cậu vẫn không biết xấu hổ như vậy.

- Đó là phải mà.

Hai người lại ôm nhau cười thành một đoàn, có thể nhìn ra được tomboy này có quan hệ rất tốt với Liễu Thanh Thanh.

Hai người nói một lúc thì cô nàng tomboy mới nhìn về phía Trương Đại Thiểu, nổi giận bĩu môi:

- Thanh Thanh, đây là bạn trai cậu sao? Bộ dạng thật tồi tệ đó.

Trương Đại Thiểu đối với tomboy này rất có hảo cảm, cô không giống những người khác, dùng thành kiến để nhìn người. Nghe thấy tomboy khích lệ mình, Trương Đại Thiểu rất đắc ý.

Nhưng sau khi nghe xong một câu này, Trương Đại Thiểu lại rất buồn bực, mình thật sự tồi tệ như vậy sao?

Liễu Thanh Thanh cười run rẩy hết cả người, giới thiệu Trương Đại Thiểu với tomboy quen biết xong liền đi theo tomboy đến một nhóm nhỏ ở một góc sáng sủa.

Nhóm nhỏ này không giống những nhóm nhỏ khác hoặc là giám đốc điều hành hay quản lý doanh nghiệp, hoặc một ông chủ, vân vân, ở nơi nào nước miếng văng khắp nơi đàm luận về mấy trăm vạn thành tích buôn bán của mình, người ở đây đều là tiền lương một tháng mấy ngàn đồng vất vả kiếm sống.

- Thanh Thanh, cô tiểu yêu tinh này, vẫn xinh đẹp như vậy nha.

- Lão Lục, tốt nghiệp đã bao nhiêu năm rồi, sao còn ăn mặc ngây thơ giống em bé học tiểu học vậy, lại muốn quyến rũ người đẹp trai nào vậy?

- Ách, hoa khôi đến đây!

Liễu Thanh Thanh đi tới, một bàn người lập tức nổ tung, vây lại ríu rít không yên.

- Hỉ Thước, cô em Việt Nam, Otomo, Bốn Mắt, tất cả mọi người đều ở đây à.

Mắt Liễu Thanh Thanh sáng lên, đây đều là bạn tốt cùng học đại học với mình, đã nhiều năm không gặp rồi. Tâm tình Liễu Thanh Thanh lúc này không gì có thể tả được.

Nhìn thấy Liễu Thanh Thanh cùng bạn tốt của mình ở chỗ này thoải mái cười to, sắc mặt Trương Đại Thiểu dần dần trở nên ảm đạm, hình ảnh một đám người quen thuộc ở Tu Chân Giới đã hiện lên trước mắt, nhưng mình không biết còn có thể gặp lại bọn họ không.

- Này, giả bộ thâm trầm cái gì vậy.

Tomboy ở một bên chọc chọc Trương Đại Thiểu, cắt ngang suy nghĩ của Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu lúc này mới phát hiện tất cả mọi người không nói nữa, đều đang nhìn mình.

- Tôi nói này cậu em, không cần thẹn thùng như vậy, giới thiệu chính mình một chút mà thôi có cái gì phải ngượng.

Một giọng nói truyền đến, người ở đây đều cười, một tiếng cười thân thiện.

- Tôi là Trương Thiên, tính nam ham nữ, cảm ơn!

Trương Thiên tự giới thiệu ngắn gọn, tìm một chỗ bên bàn ngồi xuống, tomboy liếc mắt nhìn mình một cái, cũng không biết trong đầu nghĩ gì, lại ngồi xuống bên cạnh mình.

Cô ấy không biết mình là bạn trai của Liễu Thanh Thanh sao?

Sau khi tomboy ngồi xuống, đầu tiên là đưa một điếu thuốc cho Trương Đại Thiểu, Trương Đại Thiểu lắc đầu tỏ ý mình không hút thuốc, tomboy nhìn hắn rồi phum ra một ngụm khói.

- Cô còn hút thuốc nữa sao?

Trương Đại Thiểu tò mò hỏi, dù sao phụ nữ hút thuốc vẫn không gặp nhiều.

- Không hút thuốc lá, chẳng lẽ còn có thể thổi khói?

Tomboy phun ra một ngụm khói, khó hiểu nhìn Trương Đại Thiểu.

- ...

Trương Đại Thiểu không biết nói gì cho tốt, tomboy này cũng thật mạnh mẽ.

Cửa phòng mở ra, lúc này Vương Bằng giày bóng loáng, khí thế phi phàm bước đến, nhưng trên mặt hắn, có một chút dấu vết không hài hòa.

Đối với việc vì sao có dấu vết đó thì Trương Đại Thiểu làm như mình không biết.

Vương Bằng vừa tới, giống như là hoàng đế đi tuần, một đám người lập tức đến chào hỏi, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt kia giống như mời cha mẹ của mình tiến vào vậy.

Một bàn người của tomboy này không một ai chạy đến chỗ Vương Bằng, mọi người đều biết, cho dù anh có vây đến thì ngươi ta cũng không có phản ứng với anh, mình không nên tự đi tìm lấy sự mất mặt vẫn tốt hơn.

- Có gì đặc biệt hơn người chứ.

Tomboy nghiêng đầu liếc Vương Bằng một cái, quay đầu nói:

- Nếu không phải thân thế của hắn, hắn có là cái rắm gì.

- Đúng vậy.

Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý.

Vương Bằng đi chào hỏi từng bàn bên kia xong, liền đi thẳng đến bên Liễu Thanh Thanh, hắn cũng không để ý đến bạn học khác, chỉ gật đậu tượng trưng, lập tức nói với Liễu Thanh Thanh:

- Thanh Thanh, đến bên kia ngồi đi.

- Không cần Vương Bằng, tôi vẫn thích ở đây hơn.

Liễu Thanh Thanh không chút do dự từ chối, Vương Bằng có ý gì thì cô cũng biết rồi.

- Thanh Thanh, chúng ta tốt nghiệp đã nhiều năm không gặp.

Vương Bằng cũng không có ý muốn rời đi.

- Đều là bạn học cũ, muốn ôn lại kỉ niệm một chút thôi ...

- Thanh Thanh phải ở chỗ này với tôi, sẽ không ôn kỉ niệm với ai cả.

Liễu Thanh Thanh còn chưa có trả lời, Trương Đại Thiểu đã mở miệng trước, ngắt lời Vương Bằng.

Vương Bằng vừa thấy là Trương Đại Thiểu, tức giận dâng lên, nhưng lại không phát tác trước mặt nhiều người như vậy, hừ một tiếng phẩy tay áo bỏ đi.

- Thằng khốn, cho mày kiêu ngạo một lúc, đợi đi, lão tử sẽ cho mày muốn khóc cũng không được!

Vương Bằng hung tợn nghĩ.

Trương Đại Thiểu lại không khách khí đuổi Vương Bằng đi, điều này làm cho những người cùng bàn với Trương Đại Thiểu thay đổi ánh nhìn.

Theo họ thấy, Trương Đại Thiểu cũng không phải kẻ có tiền, nhiều lắm thì cũng như mình thôi, một tên một tháng mấy ngàn đồng tiền cũng dám nói chuyện như vậy với Vương Bằng, điều này làm cho bọn họ có thêm hảo cảm với Trương Đại Thiểu.

- Cậu thật khá nha.

Tomboy ở một bên tán thưởng.

- Không có gì.

Trương Đại Thiểu khiêm tốn cười.

- Cậu không phải là bạn trai của Liễu Thanh Thanh.

Tomboy bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

Trương Đại Thiểu kinh ngạc nhìn tomboy.

- Tôi làm bạn tốt với Thanh Thanh nhiều năm như vậy, sao không hiểu cô ấy chứ?

Tomboy chầm chậm nói:

- Cô ấy đi cùng với cậu bất quá là để ngăn cản Vương Bằng, tôi tin mọi người chơi thân với Thanh Thanh đều có thể nhìn ra điểm ấy. Nhưng ...

Tomboy dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

- Thanh Thanh thật sự thích cậu, điểm này thì chỉ có tôi mới thấy được.