Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Một toà tiểu viện thanh u giấu dưới tầng mây.

Nơi này, là chỗ ở của Bách Lý Đằng.

Ông dẫn Mộ Khinh Ca tới đây, sau đó ném cho nàng một khối lệnh bài.

Mộ Khinh Ca nhặt lên, rũ mắt nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Lệnh bài trưởng lão?"

Bách Lý Đằng rung rung hàng mi, nói: "Tiểu gia hoả, ngươi thắng. Dựa theo ước định, về sau chính là trưởng lão Dược tháp rồi. Ngươi chính là trưởng lão trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, khẳng định không ít người nhìn chằm chằm ngươi. Ngươi phải ganh đua cho ta!"

Mộ Khinh Ca giựt giựt khoé miệng, trả lệnh bài về: "Không cần."

Bách Lý Đằng cuống quít nhận lấy lệnh bài, trừng lớn mắt hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói không cần." Mộ Khinh Ca lặp lại đáp án mình nói.

Bách Lý Đằng xác nhận mình không nghe lầm, thở phì phì dậm chân tại chỗ. Giận không ức được chỉ vào Mộ Khinh Ca mắng: "Ngươi có biết bao nhiêu người muốn khối lệnh bài này hay không? Có biết lệnh bài này đại biểu cho cái gì không? Ngươi cư nhiên nói không cần!"


Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói: "Thời gian ta có hạn, cũng rất bận. Với cả không có hứng thú với vị trí trưởng lão Dược tháp."

Nàng nói thật, nhưng nghe vào tai Bách Lý Đằng lại thành ngôn từ thoái thác.

Ông nỗ lực ngăn cơn tức giận trước ngực, dụ dỗ nói: "Một khi ngươi trở thành trưởng lão Dược tháp, mỗi năm đều có thể lĩnh dược liệu ở phân viện và tổng viện Dược tháp, còn có tài nguyên khác. Hơn nữa, thân là trưởng lão Dược tháp, vô luận ngươi ở Thánh Nguyên đế quốc hay các nước khác, đều được vạn người kính ngưỡng, phải tất cung tất kính. Bởi vì sau lưng ngươi là toàn bộ Dược tháp. Điển tàng trân quý trong Dược tháp có thể tùy ý lật xem. Vậy ngươi có đáp ứng không?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé loé, vẫn bình tĩnh nói: "Quyền lực phải đi đôi với nghĩa vụ."


Câu này, Bách Lý Đằng nghe ra rồi.

Tiểu gia hoả này rõ ràng là sợ gánh trách nhiệm, sợ bị trói buộc trong Dược tháp.

Đã biết nguyên nhân chân chính Mộ Khinh Ca từ chối, Bách Lý Đằng lập tức nhẹ nhàng ra. Ông búng búng y phục của mình, nói Mộ Khinh Ca: "Nếu ta nói, không cần ngươi phải trả giá bất kì cái gì? Không cần ngươi ở trong Dược tháp, cũng không cần ngươi vì Dược tháp làm cái gì. Ngươi vẫn có thể đi làm chuyện của ngươi, vẫn tự do không có ước thúc. Ngươi còn từ chối sao?"

Mộ Khinh Ca nhướng mày, nheo mắt nhìn ông: "Trên đời có chuyện tiện nghi vậy sao?"

Bách Lý Đằng cười nói: "Trên đời này có rất nhiều chuyện tiện nghi, chẳng qua ngươi chưa gặp được thôi."

Mộ Khinh Ca lắc lắc đầu, đôi mắt sáng sủa: "Ta không tin."

Ba chữ đơn giản, làm cho Bách Lý Đằng âm thầm cắn lưỡi. Trong lòng oán hận nói: Tiểu gia hoả này thật không dễ lừa gạt.


Cảm thán xong, Bách Lý Đằng đành nói: "Được rồi. Trên đời này đích xác không có chuyện tiện nghi như vậy. Nhưng lời ta nói là thật. Ngươi trở thành trưởng lão Dược tháp, có thể hưởng thụ mọi quyền lực của trưởng lão, mà không cần phải làm gì. Ngươi chỉ cần tiếp tục chuyên tâm luyện đan, không ngừng đề cao cảnh giới mình là được."

"Vì sao?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi.

Bách Lý Đằng nhìn nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu: "Có một số việc, trừ phi ngươi tiếp nhận khối lệnh bài này, nếu không ta không thể nói cho ngươi. Ngươi chỉ cần tin tưởng, ta tuyệt sẽ không hại ngươi. Ngược lại, ngươi nhận xong rồi ta mang ngươi chỉ chỗ tốt."

Mộ Khinh Ca tự hỏi một lát, ngữ khí có chút do dự: "Viện trưởng nói hàm hồ như thế, ngược lại làm ta cảm thấy có ẩn tình rất lớn trong đó."
Bách Lý Đằng vẫy vẫy tay, nói: "Không có ẩn tình gì. Để ta nói cho ngươi biết điều này. Ngươi trở thành trưởng lão Dược tháp, yêu cầu duy nhất làm cho Dược tháp, chính là đi tham gia một cuộc thi luyện đan."

"Cuộc thi luyện đan?" Mộ Khinh Ca nhăn nhíu mày.

Theo nàng biết, phương diện luyện đan chính thống toàn bộ Lâm Xuyên chính là Dược tháp. Còn có cuộc thi luyện đan gì, đáng để Dược tháp coi trọng như thế, lấy ra địa vị trưởng lão giao dịch với nàng?

"Có thể nói, cũng chỉ nói đến đây. Ngươi chỉ cần lựa chọn đáp ứng hay là không đáp ứng." Bách Lý Đằng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chờ nàng lựa chọn.

Mộ Khinh Ca tự hỏi.

Cuộc thi luyện đan có thể khiến Dược tháp coi trọng. Nếu nàng đã biết, chỉ sợ cũng sẽ đi nhìn xem. Đáp ứng hay không đáp ứng Bách Lý Đằng, không có ảnh hưởng gì lớn tới hướng đi tương lai.
"Được, ta đáp ứng." Mộ Khinh Ca nhanh chóng nói ra đáp án.

Đáp án này làm Bách Lý Đằng vui vẻ ra mặt. Ông đưa lại lệnh bài trưởng lão cho Mộ Khinh Ca, nói với nàng: "Hiện tại ngươi chỉ cần tranh thủ trong ba năm tiến vào đan sư Bảo cấp là được. Đến lúc đó, ta sẽ tự nói cho ngươi tiền căn hậu quả."

"Ba năm? Đan sư Bảo cấp?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca hơi co lại.

Bách Lý Đằng cười như hồ ly: "Thế nào, tiểu gia hoả không có lòng tin vào mình?"

Ba năm, từ đan sư Linh cấp lên đan sư Bảo cấp.

Đối với người khác, quả thực chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Nhưng đối với Mộ Khinh Ca, lại không có gì là không có khả năng.

Nàng không biết, trước khi nàng xuất hiện, Bách Lý Đằng định chọn Cảnh Thiên hoàn thành nhiệm vụ này. Cho dù tâm tính hắn không quá tốt, nhưng thiên phú hắn thì không ai bằng.
Nhưng Hạ Vô lại mang về cho ông tin tức Mộ Khinh Ca.

Từ lúc ấy, Cảnh Thiên đã không còn là lựa chọn duy nhất. Mộ Khinh Ca trở thành lựa chọn mới của Bách Lý Đằng.

Lần này Cảnh Thiên chủ động ước đấu, vừa lúc để cho Bách Lý Đằng có thể quyết định lựa chọn.

Mà Mộ Khinh Ca quả nhiên thắng!

Có lòng tin hay không, Mộ Khinh Ca không thể dùng lời nói suông. Nàng cất lệnh bài, nói với Bách Lý Đằng: "Là dạng cuộc thi luyện đan gì."

Bách Lý Đằng chỉ nói: "Trận thi đấu kia, không ở Lâm Xuyên."

Mấy chữ, đã lộ ra quá nhiều.

Điều này làm cho Mộ Khinh Ca sáng mắt, nháy mắt bốc cháy lên ý chí chiến đấu.

Cho dù nàng thật sự rơi vào hố của Bách Lý Đằng, nàng cũng nhận!

"Đúng rồi, Phần Thiên Lô..." Bách Lý Đằng đột nhiên chuyển đề tài, khiến trong mắt Mộ Khinh Ca dâng lên cảnh giác.
Nhận thấy cảnh giác trong mắt nàng, Bách Lý Đằng cười mắng: "Ta là người keo kiệt vậy sao? Nếu Phần Thiên Lô đã chọn ngươi, ta đương nhiên sẽ không mang nó về. Hơn nữa có Phần Thiên Lô trợ giúp một tay, thực lực ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh. Ta nhắc tới Phần Thiên Lô, chỉ là muốn nói cho ngươi. Nó không chỉ đơn giản dùng để luyện đan. Về năng lực khác của nó cũng chỉ có thể dựa vào ngươi chậm rãi khai quật, ta cũng không biết."

Nói xong ông buông tay xuống. Cảm giác kia rất là vô lại.

"Năng lực khác?" Mộ Khinh Ca híp híp hai mắt, ngẫm lại lời Bách Lý Đằng.

"Được rồi, nói cũng đã nói xong. Ngươi đi xuống đi." Bách Lý Đằng huy tay, tống cổ Mộ Khinh Ca đi.

Mộ Khinh Ca nhìn ông một cái, nhàn nhạt nói: "Ngày mai ta phải rời khỏi."

"Tùy tiện tùy tiện." Bách Lý Đằng không hề để ý: "Chỉ cần nhớ rõ thời điểm ngươi trở thành đan sư Bảo cấp, trở về một chuyến là được."
"Ta còn muốn một con phi hành thú." Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, đưa ra yêu cầu của mình.

Nàng không phải trưởng lão Dược tháp sao? Như vậy tài nguyên Dược tháp hẳn là có thể hưởng dụng nhỉ!

Bách Lý Đằng trừng mắt. Chuyển mắt nhìn nàng, rồi lại trừng mắt nhìn không ra vui buồn, cuối cùng không kiên nhẫn nói: "Lấy đi lấy đi. Nhưng mà ta nhắc nhở ngươi, phi hành thú đi nơi nào đều được, nhưng không được đi Nhung quốc."

"Vì sao?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, hỏi.

Bách Lý Đằng thở phì phì nói: "Vạn Thú Tông Nhung quốc đều là một đám kẻ điên. Là một đám cường đạo!"

Nói xong ông chui ngay vào phòng mình, để lại cho Mộ Khinh Ca một bóng lưng không kiềm chế được.

Vạn Thú Tông?

Mộ Khinh Ca nhíu nhíu mày, rời khỏi chỗ ở Bách Lý Đằng.

Trở về thiên điện, nàng chỉ đơn giản giải thích vài câu, đã mang Thương Tử Tô rời đi. Trực tiếp đi ra chỗ trông giữ phi hành thú Dược tháp, dùng lệnh bài trưởng lão lĩnh một con phi hành thú loại nhỏ. Sau đó ngồi lên nó bay về phía đông nam Thánh Nguyên đế quốc Cổ Khê thành.
Phi hành năm ngày năm đêm, Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô rốt cuộc đi vào Cổ Khê thành.

Nơi đây là thành trì cuối cùng ở biên giới Thánh Nguyên đế quốc. Xuyên qua một tầng lá chắn nữa là có thể tiến vào Nhung quốc.

Thả lại phi hành thú, Mộ Khinh Ca mang Thương Tử Tô xuyên qua lá chắn, đi tới Việt thành Nhung quốc.

Cho tới bây giờ, Thương Tử Tô mới biết mục đích của Mộ Khinh Ca là Nhung quốc.

"Sư tỷ, mấy ngày lên đường tỷ cũng mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi ở đây hai ngày rồi lại khởi hành." Nhìn sắc mặt thanh lệ mệt mỏi của Thương Tử Tô, Mộ Khinh Ca có chút xin lỗi nói.

Thương Tử Tô chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ mình không ngại.

Đột nhiên một thanh âm cà chớn chen vào: "Tiểu nương tử nhà ai, mặt mũi xinh đẹp như thế?"