Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Tiểu mỹ nhân nhà ai mà xinh đẹp thế?"

Một thanh âm khó nghe bỗng nhiên vang lên, khiến Thương Tử Tô rất không thoải mái.

Mộ Khinh Ca nghe tiếng nhìn qua, thấy có mấy tên đẩy người đi đường ra, rẽ tới chỗ các nàng. Hơi nhướng mày, Mộ Khinh Ca bất động thanh sắc đứng chắn trước người Thương Tử Tô, che nàng ấy ra sau lưng mình.

Động tác rất nhỏ này khiến đáy mắt thanh lãnh của Thương Tử Tô nổi lên một tầng ấm áp.

"Ồ! Tiểu lang quân mặt mũi không tồi nha! Chậc chậc, gương mặt lại ở người nam nhân, thật là uổng phí." Đám người rẽ tới đây thấy rõ dung mạo Mộ Khinh Ca, sáng ngời con mắt. Tên nam tử vừa mở miệng giương mi, mị mị mắt đánh giá hai người Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô.

Hắn không kiêng nể gì đánh giá Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca cũng đánh giá lại hắn.


Ba người đều mặc đồng phục, trước ngực thêu một chữ vàng 'Đúc'. Dáng vẻ kiêu ngạo của bọn chúng khiến bá tánh đi ngang đều sợ hãi tránh đi, không dám trêu chọc.

Ánh mắt chợt loé, Mộ Khinh Ca nói: "Thì ra là đệ tử Luyện Đúc Tháp."

Luyện Đúc Tháp?

Danh từ này đối với Thương Tử Tô có hơi xa lạ. Nàng ngước mắt nhìn Mộ Khinh Ca, cẩn thận nhớ lại kiến thức trong đầu. Mới nhớ tới ở trên đại lục Lâm Xuyên, có hai Tháp. Là Dược Tháp và Luyện Đúc Tháp.

'Chẳng lẽ đây là đệ tử Luyện Đúc Tháp nổi danh cùng Dược Tháp?' Thương Tử Tô phỏng đoán trong lòng.

"Ồ! Tiểu tử có chút kiến thức, còn biết lai lịch của mấy ca." Nam tử cầm đầu bị Mộ Khinh Ca liếc mắt một cái nhìn ra thân phận, càng ưỡn thẳng ngực.

Mộ Khinh Ca híp hai mắt. Mỉm cười như có như không, nhưng rất lạnh.


Bá tánh vây xem đều cảm giác được khí lạnh toả ra từ người nàng. Nhưng ba kẻ Luyện Đúc Tháp không biết hoặc không cảm giác được, vẫn căn bản không để ý, càng kiêu ngạo nói: "Nếu biết lai lịch chúng ta, vậy đỡ phải chúng ta tốn nước miếng. Để mỹ nhân sau lưng ngươi đi theo chúng ta một chuyến."

"Đi đâu?" Hai mắt Mộ Khinh Ca híp lại chỉ còn đường chỉ, giọng nói đăm chiêu nghiền ngẫm.

Nam tử cầm đầu cười khà khà, cử chỉ háo sắc: "Đi đâu ngươi không cần quan tâm. Nếu không phải ca ca ta không thích nam sắc, thì thật muốn mang ngươi đi cùng." Nói xong, hắn cư nhiên vươn ngón tay ra nắm tới cằm Mộ Khinh Ca.

Hình ảnh này khiến ánh mắt Thương Tử Tô sau lưng Mộ Khinh Ca phát lạnh, lục mang trong tay vừa hiện.

Chỉ là còn chưa chờ nàng ra tay, đã nghe thấy nam tử Luyện Đúc Tháp đột nhiên lùi tay về, thống khổ 'ai da' một tiếng.


Nàng khiếp sợ nhìn qua, thấy nam tử kia cong eo nắm chặt cái tay vừa vươn ra. Dưới mặt đất còn nhỏ giọt vết máu.

Nam tử đau đến mặt tái nhợt. Mồ hôi lạnh đầm đìa, ánh mắt ác độc nhìn về phía Mộ Khinh Ca.

Lại nhìn Mộ Khinh Ca, nàng giống như không có việc gì. Lòng bàn tay khẽ vuốt chỉ bộ trên ngón trỏ, biểu cảm lãnh đạm nhìn về phía ba người Luyện Đúc Tháp.

"Ngươi dám đả thương ta!" Nam tử bị thương hung tợn nói.

Hai người phía sau hắn, một người vội vàng đi lên cầm máu cho hắn. Một người rút binh khí ra chỉ vào Mộ Khinh Ca, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

'Quá nhanh! Quá nhanh! Vừa rồi bọn họ căn bản không thấy rõ xảy ra chuyện gì, đã nghe thấy sư huynh kêu thảm thiết.'

Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh như băng, thanh âm lạnh lẽo: "Cút. Còn có lần sau, băm nát móng vuốt của ngươi."
Hàm nghĩa trong lời này để lộ vừa rồi nàng đã thủ hạ lưu tình. Nếu không bị đứt không phải tay hắn, mà là sẽ chặt đứt toàn bộ cánh tay hắn.

Cũng không phải Mộ Khinh Ca sợ phiền phức, nếu việc này phát sinh ở nơi khác, nàng đã sớm gϊếŧ hết cả lũ dám đùa giỡn nàng. Nhưng hiện giờ nàng tới Nhung quốc có chuyện quan trọng, không dễ cành mẹ đẻ cành con (dây dưa phát sinh thêm chuyện). Cho nên mới chỉ hơi cảnh cáo, không nặng tay.

"Ngươi!" Mộ Khinh Ca uy hiếp khiến sắc mặt nam tử âm trầm. Cảm xúc trong mắt chỉ có oán độc.

"Sư huynh." Người kia vẫn luôn đề phòng Mộ Khinh Ca, giữ chặt sư huynh mình, nói nhỏ: "Tên này có chút thủ đoạn, hiện tại huynh bị thương, chúng ta rời đi trị liệu quan trọng hơn. Chờ thăm dò rõ ràng lai lịch hắn, chúng ta báo thù không muộn!"
Sư đệ lên tiếng, cộng thêm đau đớn truyền đến, khiến toàn bộ cánh tay hắn đều đang run rẩy.

Hắn rõ ràng mang sát ý nhìn về phía Mộ Khinh Ca, lạnh lùng cất giọng: "Hừ, ngươi chờ đấy cho ta." Bỏ xuống một câu tàn nhẫn, ba người chật vật đi khỏi đám đông, nhanh chóng biến mất trước mặt Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô.

Đợi sau khi bọn chúng đi xa, Thương Tử Tô mới có chút lo lắng nhìn sang Mộ Khinh Ca: "Là ta chọc phải phiền toái."

Mộ Khinh Ca xoay người đối mặt nàng, chậm rãi lắc đầu: "Bọn chúng không tính là phiền toái gì, sư tỷ không cần để tâm. Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi ở khách điếm trước."

Các nàng vốn đang đứng trên đường phố Việt thành. Hai bên đều là cửa hàng tửu lâu, còn có khách điếm tiểu điếm.

Mộ Khinh Ca tùy ý tìm, thấy một nơi treo biển khách điếm cách đó không xa.
Nhìn từ bên ngoài, trông khách điếm này có vẻ không tồi. Không quá xa hoa, cũng không hà tiện. Có thêm phần lịch sự tao nhã.

"Chúng ta ở kia đi." Mộ Khinh Ca chỉ tới khách điếm đó, nói với Thương Tử Tô.

Thương Tử Tô đương nhiên không có dị nghị gì, đi theo Mộ Khinh Ca tới khách điếm.

Tiểu nhị ở khách điếm vừa rồi đúng lúc thấy một màn Mộ Khinh Ca và đệ tử Luyện Đúc Tháp phát sinh xung đột. Thấy bọn họ đi tới hướng này, vội hoang mang rối loạn gọi chưởng quầy.

"Khách quan, là muốn ở trọ?" Chưởng quầy bị tiểu nhị vội vàng gọi tới, cười tủm tỉm nói với Mộ Khinh Ca và Thương Tử Tô đang bước vào cửa.

Chuyện phát sinh vừa rồi, tiểu nhị đã kể ngắn gọn cho hắn.

Hắn đương nhiên cũng biết mục đích tiểu nhị làm vậy.

"Chưởng quầy, hai gian phòng trên." Mộ Khinh Ca trực tiếp ném ra một thỏi vàng đặt lên quầy.
Nhìn thấy thỏi vàng kia, tiểu nhị không nhịn được tham lam nuốt nước miếng. Nhưng chưởng quầy mập mạp thì khoé mắt nhảy dựng, hơi sửng sốt.

Mộ Khinh Ca ra tay rộng rãi, khiến bọn họ có chút do dự quyết định lúc trước.

Tiểu nhị ở sau lưng trộm kéo góc áo chưởng quầy. Chưởng quầy phục hồi tinh thần, ánh mắt dời từ thỏi vàng nhìn sang hai người Mộ Khinh Ca, cười nói: "Không dối gạt hai vị khách quan. Tiểu điếm không còn phòng nữa. Mong hai vị đổi chỗ khác cho."

Giãy giụa một lát, chưởng quầy vẫn lựa chọn giữ mạng, mà không phải tiền tài.

"Không còn phòng?" Mộ Khinh Ca nghiền ngẫm, quét mắt đánh giá một vòng. Đại sảnh chỉ có một bàn khách nhân, không giống như đầy khách kín phòng.

"Vâng... Vâng..." Chưởng quầy cười trừ gật đầu.

Mộ Khinh Ca cười lạnh, cầm thỏi vàng xoay người đi ra ngoài.
Thương Tử Tô theo sát phía sau, nói với nàng: "Chưởng quầy kia nói dối."

"Đệ biết." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói.

"Nhưng vì sao..." Thương Tử Tô có chút không rõ.

Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn tiểu nhị và chưởng quầy đang trộm nâng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nói với Thương Tử Tô: "Việt thành rất gần Luyện Đúc Tháp, giống như quan hệ giữa Dược tháp và Tang Chỉ thành. Người ở đây đương nhiên vừa kính vừa sợ đệ tử Luyện Đúc Tháp. Vừa rồi chúng ta phát sinh xung đột với đệ tử Luyện Đúc Tháp, họ đương nhiên không dám cho chúng ta ở trọ. Sợ chọc giận đến người Luyện Đúc Tháp, rước hoạ về mình."

Thương Tử Tô cẩn thận nghe, nhẹ giọng nói: "Vậy xem ra trong ba người có người thân phận không đơn giản."

Mộ Khinh Ca đồng ý gật đầu.

Nhưng, thì thế nào? Chẳng lẽ bởi vì thân phận bọn chúng không đơn giản, thì nàng phải chịu bị bọn chúng vũ nhục? Cười hiền lành nhìn Thương Tử Tô đi cùng bọn chúng?
Đương nhiên là không có khả năng. Đã vậy, còn có gì băn khoăn?

Đã cảnh cáo rồi, nếu không biết sống chết, vậy nàng cũng chỉ đành gϊếŧ người.

Đáy mắt Mộ Khinh Ca chiết xạ ra một tia lạnh lẽo, chớp mắt rồi biến mất.

"Thật không nghĩ tới Mộ sư đệ có hiểu biết về Lâm Xuyên đại lục chí, biết Việt thành gần Luyện Đúc Tháp." Thương Tử Tô bội phục nói.

Tuy nàng cũng xem qua Lâm Xuyên đại lục chí, nhưng nàng chỉ nhìn qua loa mấy địa phương quá mức xa xôi. Căn bản không như Mộ Khinh Ca tìm hiểu cẩn thận.

Mộ Khinh Ca cười cười, không giải thích nhiều.

Nếu nàng muốn tới Nhung quốc làm chuyện, đương nhiên trước tiên phải chuẩn bị đủ kiến thức.

Huống chi sau khi nàng trọng sinh, sách đọc nhiều nhất chính là Lâm Xuyên đại lục chí. Vì muốn hiểu hoàn toàn thế giới này có gì khác thế giới trước của nàng.