Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Mộ Khinh Ca lấy ra một áo choàng màu đen khoác lên người mình, ăn mặc rất khiêm tốn.

Nàng đi hướng phụ cận toà thành, muốn tìm hiểu chút đầm lầy Vô Tận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thuận tiện nhìn xem hướng gió Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Nàng nhớ rõ khi kẻ điên kia tự bạo, chó đen Vạn Thú Tông và mũi ưng Luyện Đúc Tháp chạy ra ngoài trước một bước.

Bọn hắn rốt cuộc là chết rồi hay chưa chết?

Nếu chết rồi, vậy chuyện cướp bảo ở đàm lầy Vô Tận, có thể tạm thời bình ổn. Nếu chưa chết, vậy sợ là chuyện này còn chưa xong!

Dù bọn hắn không tới tìm mình, nếu có cơ hội, nàng cũng sẽ gϊếŧ bằng được, báo thù cho bản thân.

Má nó chứ! Hai đại thế lực cùng tìm nàng gây sự, đều muốn diệt trừ nàng cho sảng khoái, thật cho rằng dễ bắt nạt nàng à?


Rời khỏi đầm lầy Vô Tận, Mộ Khinh Ca kinh ngạc phát hiện. Không chỉ đầm lầy Vô Tận thay đổi, mà là toàn bộ Nhung quốc. Vốn bên ngoài đầm lầy là khu rừng rậm rạp, giờ đây thực vật khô héo, lá cây đìu hiu. Nơi nơi đều là hiện tượng sụp đổ.

Ngay cả con sông trong vắt cũng biến thành màu nước đen vẩn đục, ngửi mùi khiến người phát nôn.

Mộ Khinh Ca đi đến bờ sông. Chỉ nhẹ ngửi, nàng có thể phán đoán ra nước sông có độc.

"Độc này giống với khí độc ở đầm lầy Vô Tận." Mộ Khinh Ca nhăn mày, phân tích nói.

Hiện tượng cổ quái lướt qua trước mắt.

Mộ Khinh Ca rốt cuộc đi vào quan đạo. Nhưng đập vào mắt, lại càng khiến nàng chấn động. Trên quan đạo có không ít người nằm ngang dọc tứ tung, trên làn da bọn họ đều tản ra mùi hư thối tanh tưởi. Còn có lớp mủ khiến người chán ghét.


Đi một đường, đếm không hết những người thế này. Khắp nơi bên tai nàng đều có tiếng rêи ɾỉ thống khổ.

'Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?'

Mộ Khinh Ca đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy mình hỏi ra.

Nàng không tùy tiện ra tay cứu người. Nàng chưa quên mình bây giờ nói không chừng đã là tội phạm bị truy nã của Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp.

Mộ Khinh Ca đi dọc một đường, hướng tới thành trấn.

Tới bên ngoài thành trấn, nàng mới phát hiện nơi này quả thực giống như toà thành chết.

Những nhóm thủ vệ đều che miệng mũi mình, kiểm tra mỗi một người muốn vào thành. Phàm là người có mủ, hoặc tản ra mùi tanh tưởi đều không cho phép tiến vào. Không chỉ có thế, người bị nhiễm bệnh bên trong thành cũng đều bị áp giải ra khỏi thành. Nhốt ở miếu nát ngoại ô, canh gác chặt chẽ.


Mộ Khinh Ca không sốt ruột đi vào, mà đứng ở bên ngoài quan sát một chút.

Chỉ chốc lát nàng đã phát hiện trên tường thành có dán bố cáo hai lệnh truy nã.

Một là do quan phủ phát ra, một cái khác là do Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông phát ra. Người trên tờ truy nã đều cùng một người, bộ dáng thanh tú, nụ cười tà tứ cuồng ngạo. Bên cạnh còn có một linh thú hồ ly.

Mặt trên nói 'Người này cướp đoạt bảo vật ở đầm lầy Vô Tận của hai đại thế lực Luyện Đúc Tháp và Vạn Thú Tông. Còn dùng phương pháp yêu tà dẫn khí độc đầm lầy ra, độc hại toàn bộ Nhung quốc...'

Tóm lại chính là, phát hiện kẻ truy nã, báo cáo lên quan phủ hoặc hai đại thế lực. Đều có thù lao phong phú, thậm chí linh đan giải độc.

Mộ Khinh Ca xem mà cười lạnh, trong lòng đối với sự vô sỉ của hai đại thế lực đã bay lên một độ cao mới.
Bảo vật thiên hạ, phàm là vật vô chủ, mỗi người đều có thể lấy được.

Hai quả 'trứng khủng long' từ khi nào đã biến thành đồ của hai nhà bọn chúng? Cướp không được, còn muốn chơi trò truy nã cả nước? Đây còn chưa tính, cái gì mà lợi dụng yêu thuật dẫn khí độc đầm lầy Vô Tận tới độc hại vạn dân. Chậu phân này cũng muốn đổ lên đầu nàng?

Nàng mà có bản lĩnh này, trực tiếp tát bốp chết hai đại thế lực luôn, được chứ!

Cũng may đại chiến ngày đó vốn trời tối, lại hỗn loạn. Bọn hắn căn bản không thấy rõ diện mạo Mộ Khinh Ca. Cho nên lúc vẽ người ta, nói là tương tự nàng một hai phần cũng đúng, nói không phải nàng cũng đúng.

Mộ Khinh Ca xoay người, rời khỏi bố cáo.

Nàng không đi xa, mà đi tới lều trà cho người nghỉ chân ở ngoài thành, tìm chỗ trống ngồi xuống.
Hiện giờ phần lớn người trong thành đều nhiễm bệnh. Lều trà đã sớm không buôn bán, không có chủ quán. Đều là khách nhân tới nghỉ ngơi tạm thời.

'Hiện tại, ít nhất có thể xác định hai việc.' Mộ Khinh Ca tính toán trong lòng. 'Thứ nhất, Hắc Mộc và Phùng Khôn Hải hẳn là không chết. Thứ hai, không biết vì nguyên nhân gì, hai tên đó cảm thấy mình vẫn còn sống sau trận tự bạo, mới liên lạc với triều đình cùng ban bố lệnh truy nã.'

Biến cố ở đầm lầy Vô Tận, còn có tai nạn lan tràn toàn bộ Nhung quốc, tự nhiên không liên quan đến nàng.

Nhưng nàng có thể nghĩ đến, bọn chúng lại muốn hất chậu nước bẩn này lên đầu nàng. Chính là muốn lợi dụng áp lực ép mình ra.

Các bá tánh sẽ không quan tâm bảo bối bị cướp của hai đại thế lực, nhưng rất quan tâm mình bị nhiễm độc, còn có hứa hẹn cho giải dược.
"Khụ khụ... Ai, đây là tạo cái nghiệt gì!" Ngồi cách Mộ Khinh Ca một cái bàn, có người cảm thán.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng lia đến người kia, không nói gì.

Người này vừa mở lời, lập tức đưa tới cộng minh. Người nghỉ ngơi trong lều trà, đều mồm năm miệng mười nói ra.

Nghe xong một hồi, Mộ Khinh Ca mới biết được sau khi nàng trọng thương trở về không gian. Trên bầu trời đột nhiên vang lên từng trận tiếng sấm, dường như lặp lại một câu. Nhưng thanh âm kia đâm lỗ tai phát đau, bọn họ không nghe rõ là nói gì.

Sau đó thì mưa độc trút xuống. Những người bị dính mưa đều phát sốt, da thịt thối rữa, sinh ra nhọt độc.

Một ngày, không có toà thành nào của Nhung quốc có thể thoát.

Từ miệng bá tánh, hình như không hỏi thăm ra tin tức hữu dụng gì.

Mộ Khinh Ca hơi chau mày, đứng dậy rời khỏi lều trà.
Về phần cứu người?

Xin lỗi, nếu quan phủ Nhung quốc và Vạn Thú Tông, Luyện Đúc Tháp đã đổ oan nàng như thế, vậy còn trông đợi nàng động thủ cứu người sao? Nàng không phải Bồ Tát!

Khí độc đầm lầy Vô Tận tuy lợi hại, nhưng không phải độc khó giải.

Huống chi đã bị nước mưa pha loãng. Lấy quốc lực của Nhung quốc hoàn toàn có thể giải quyết trận nguy cơ này, vậy nàng nhiều chuyện làm gì? Sau đó tự bại lộ, đưa tới hai đại thế lực và quan phủ đuổi gϊếŧ?

Nếu nơi này đã có công văn truy nã nàng, vậy các thành khác khẳng định cũng có.

Vấn đề là, bọn họ sao biết mình không chết?

'Xem ra, vấn đề trừ phi bắt được người của hai đại thế lực. Nếu không khó mà biết được đáp án.' Mộ Khinh Ca nói trong lòng, nện bước nhanh hơn.

Mục đích tiếp theo của nàng là Vạn Phong thành Nhung quốc. Từ nơi đó đi tới U Hải, là con đường gần nhất.
Quả nhiên như Mộ Khinh Ca sở liệu, thành trì ven đường đều dán bố cáo truy nã nàng. Chỉ là đáng tiếc, người trên bố cáo còn vẽ ra không giống nàng. Mà bên cạnh nàng cũng không có Ngân Trần đồng hành. Cũng không có tin tức tên họ rõ ràng, một chút uy hiếp đều không có.

Đi mấy ngày, 'tình hình bệnh dịch' của Nhung quốc đều đã khống chế tạm ổn.

Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp có thể mặc kệ bá tánh sống chết, nhưng Hoàng đế Nhung quốc không thể mặc kệ. Vì lần giải độc này, bọn hắn căn bản đã cống hiến ra hết thảo dược áp đáy hòm rồi.

Một ngày này, Mộ Khinh Ca đi tới phụ cận Vạn Phong thành. Nơi xa đã có thể thấy mơ hồ tường thành Vạn Phong thành.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện chặn đường đi của nàng.

Thấy rõ người tới, nàng nhăn nhăn mày: "Là ngươi?"
Cô Nhai banh mặt, nói nàng: "Tiểu tước gia, chủ tử cho mời."

Tư Mạch cũng tới?

Mộ Khinh Ca nhíu mi.

Nhưng nàng vẫn rời đi theo Cô Nhai.

Đi một lúc, Cô Nhai đột nhiên nói với nàng: "Tiểu tước gia, nhiều ngày trước sau khi ngài mất tích, chủ tử vẫn luôn đợi ngài, ngày đêm không nghỉ. Thuộc hạ đi theo chủ tử nhiều năm, chưa từng thấy ngài ấy để ý ai như vậy."

'Chờ ta?'

Mộ Khinh Ca dừng một bước, nhìn về phía Cô Nhai. 'Vì sao chờ? Chẳng lẽ Tư Mạch đã sớm biết không gian bí mật của ta?' Mộ Khinh Ca nhanh chóng hiện lên một tia nghi hoặc.

Nhưng rất nhanh nàng lại thoải mái. Lúc trước lệnh bài cất giấu không gian, là Tư Mạch nói cho nàng. Hắn có thể đoán được thì có gì phải tò mò?

Mộ Khinh Ca không hỏi vì sao bọn họ biết mình 'mất tích'. Mà nhớ lại một câu từ miệng Cô Nhai. 'Chưa bao giờ thấy hắn để ý ai như vậy'.