Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

Không biết vì sao, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp. Thật giống như người hầu đang dùng lửa cẩn thận nướng giúp nàng vậy.

Trong hoảng hốt, Mộ Khinh Ca đi theo Cô Nhai tới một chỗ gần hồ nước.

Bốn phía đều là trúc xanh bích ngọc, giữa hồ có ngôi đình đón gió. Cảnh sắc rất nên thơ.

Mộ Khinh Ca hơi kinh ngạc. Cảnh sắc nơi này hình như không bị mưa độc ô nhiễm, vẫn duy trì thuần tịnh.

Đương nhiên nàng không mở miệng hỏi. Bởi vì nàng nhanh chóng phản ứng lại. Lấy năng lực Tư Mạch, chút dị tượng trước mắt đều không phải việc khó.

Cô Nhai dừng lại, nói Mộ Khinh Ca: "Chủ tử ở trong đình hồ đợi Tiểu tước gia."

Nói xong, hắn biến mất.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía mái đình giữa hồ. Một bộ bạch y đưa lưng về phía nàng, rũ mắt đánh đàn.


Tiếng đàn như có như không, tạo nên từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

"Lại đây."

Hai chữ nhàn nhạt như gió thoảng bay vào tai Mộ Khinh Ca. Khiến nàng không tự chủ nghe theo mệnh lệnh, cất bước đi tới đình hồ.

Mãi cho đến khi nàng đứng phía sau nam nhân, gần hắn trong gang tấc, nàng mới đột nhiên tỉnh lại.

Tiếng đàn đứt đoạn.

Cầm huyền phát ra thanh âm 'ong ong' chói tai, tựa như phát tiết phẫn nộ trong lòng người đánh đàn.

Mộ Khinh Ca mím môi không nói.

Một là không biết nên nói gì, hai là có một thanh âm nói cho nàng. Lúc này tốt nhất không nên mở miệng, im lặng là vàng.

Đột nhiên, nàng thấy tay áo thuần trắng hơi di động. Ngay sau đó, đàn cổ trong tay nam nhân bị vứt xuống hồ nước.

Thanh âm rơi tõm xuống nước, đánh vỡ mặt hồ yên ả.

Mộ Khinh Ca trong lòng nhảy dựng, khẳng định nam nhân này đang tức giận.


Nhưng vì sao hắn tức giận?

Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút không vui.

Chợt, Tư Mạch xoay người. Vạn dặm non sông cũng không bằng dung nhan tuấn mỹ kia, không hề chuẩn bị đã xâm nhập vào sâu mắt nàng. Cặp mắt thâm thúy màu hổ phách, ẩn hàm một tia phẫn nộ, còn có chút phức tạp.

Bỗng chốc một cỗ lực lớn hút lấy Mộ Khinh Ca, khiến nàng không thể kháng cự dán sát tới Tư Mạch.

Khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận hô hấp lẫn nhau. Còn có dị tượng quen thuộc, có thể nghe được tim đập đối phương.

Mộ Khinh Ca mở to mắt, mím chặt môi.

Nàng không muốn cho nam nhân trước mắt biết tim nàng bỗng nhiên đập nhanh.

Trong ánh mắt lộ ra tia quật cường nhỏ, đối diện Tư Mạch.

Tư Mạch vươn tay. Ngón tay thon dài hướng tới vạt áo nàng.

Mộ Khinh Ca cảm thấy mình hẳn nên ngăn cản, nhưng thân thể lại không cách nào nhúc nhích.


Lúc này, Tư Mạch đã đẩy vạt áo nàng ra. Hơi lạnh từ đầu ngón tay xẹt qua làn da nơi cổ, khiến da nàng nhạy cảm rùng mình.

Cái cảm giác này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Đầu ngón tay Tư Mạch câu lấy dây chuyền màu vàng, hơi lôi ra. Viên đá quý tạo nên từ máu hắn xuất hiện ở trên ngón tay.

Nhìn thấy đá quý huyết sắc, ký ức Mộ Khinh Ca phảng phất như trở về tình cảnh hôm đó.

Chỉ là còn chưa chờ nàng tỉnh lại khỏi ký ức, nghe thấy thanh âm đạm mạc mát lạnh của Tư Mạch truyền đến: "Còn mang theo, rốt cuộc nghe lời."

Những lời này khơi dậy phản nghịch nhỏ trong lòng Mộ Khinh Ca.

Nàng mạnh mẽ tránh thoát Tư Mạch khống chế, giơ tay muốn bứt lấy vòng cổ.

Nhưng Tư Mạch lại vươn ngón tay giữ lại, ấn đá quý huyết sắc vào da thịt trên cổ nàng. Ánh mắt không cho kháng cự: "Ngoan, đeo lên, có chỗ lợi."
Mộ Khinh Ca lui một bước, khiến thân thể mình rời khỏi đầu ngón tay Tư Mạch.

Nàng kéo vạt áo mình. Ánh mắt thanh thấu nhìn nam nhân trước mắt: "Sao ngươi xuất hiện ở đây?"

Tư Mạch rũ mắt. Lông mi dày chặn ngang cảm xúc trong mắt, dưới mí mắt hắn lưu lại hai vệt bóng ma nhàn nhạt: "Nhận thấy được Tiểu Ca nhi nguy hiểm, ta liền tới."

Mộ Khinh Ca thử hỏi: "Cô Nhai nói ngươi đợi ta nhiều ngày. Vậy nói cách khác, ngươi thấy ta mất tích nên tới Nhung quốc. Chuyện đầm lầy Vô Tận, là ngươi làm? Trận mưa độc kia cũng là ngươi làm sao?"

Tư Mạch không phủ nhận, chỉ chậm rãi nâng mắt.

Con ngươi kia có lạnh nhạt và tàn khốc mà Mộ Khinh Ca xa lạ: "Người Nhung quốc muốn hại nàng, ta khiến cả Nhung quốc chịu khổ cùng nàng. Nếu bọn chúng dám gϊếŧ nàng, ta dùng ngàn vạn sinh linh Nhung quốc chôn cùng nàng."
Một cỗ lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân Mộ Khinh Ca.

Tư Mạch trước mắt nàng, phảng phất không còn là thần tiên phiêu dật. Mà là Ma vương địa ngục bị muôn vàn thi cốt quấn quanh, tràn ngập huyết tinh.

Phảng phất, đây mới là hắn chân chính.

Bộ dáng sạch sẽ không nhiễm trước kia, chỉ là hắn ngụy trang mà thôi.

"Tiểu Ca nhi sợ hãi sao?" Tư Mạch đột nhiên hỏi.

Mộ Khinh Ca theo bản năng lắc lắc đầu.

Nàng không sợ hãi, ngược lại nàng cảm thấy Tư Mạch như vậy càng chân thật hơn. Hơn nữa, trong lòng nàng mạc danh bỗng dưng nảy lên cảm động là thế nào?

Trên thế giới này, có người để ý nàng như thế. Người vì nàng mà có thể tàn sát sạch sẽ một quốc gia!

Thấy Mộ Khinh Ca lắc đầu, Tư Mạch lại nói: "Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp dám làm nàng bị thương, ta diệt hết nhé?"
"Không cần!" Mộ Khinh Ca không chút nghĩ ngợi từ chối.

Tư Mạch nhìn về phía nàng. Lạnh nhạt trong mắt bắt đầu hoà tan, sự ôn nhu và sủng nịch mà Mộ Khinh Ca quen thuộc lại lần nữa xuất hiện.

Mộ Khinh Ca nói thẳng: "Kẻ thù của ta, ta muốn tự mình xử lý. Sớm muộn gì, ta đều sẽ khiến bọn chúng trả giá đại giới. Chuyện báo thù, mượn tay người sẽ không thoải mái! Cho nên, ngươi đừng động thủ."

Tư Mạch gật gật đầu, nói nàng: "Vậy được, chuyện này ta không nhúng tay. Ta tin Tiểu Ca nhi, sớm muộn đều sẽ khiến bọn chúng trả giá vì đã chọc nàng. Nhưng bọn chúng cư nhiên dám đổ oan nàng, ta sẽ bảo Cô Nhai đi sáng tỏ. Tất cả đều do ta làm, không liên quan đến nàng."

"Không cần." Mộ Khinh Ca lại từ chối lần hai.

Tư Mạch tò mò nhìn nàng, tựa như chờ nàng giải thích.

Mộ Khinh Ca bị hắn nhìn có chút xấu hổ, biểu cảm hơi hơi quẫn bách nói: "Ngươi là vì ta, cái nồi nước đen này để ta cõng đi. Ngươi đi sáng tỏ, chẳng phải làm bẩn thanh danh Thánh Vương bệ hạ của ngươi?"
"Tiểu Ca nhi đang suy nghĩ cho ta?" Đôi mắt màu hổ phách của Tư Mạch ánh lên từng tia sáng, ẩn ẩn có chút chờ đợi.

"Không phải! Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là... Chỉ là..." Mộ Khinh Ca bị Tư Mạch nhìn chằm chằm, bỗng dưng nghẹn lời.

"Chỉ là cái gì?" Nhưng Tư Mạch rõ ràng nhìn ra nàng quẫn bách, nhưng vẫn tiếp tục truy vấn.

"Chỉ là báo đáp những việc trước kia ngươi giúp đỡ thôi." Mộ Khinh Ca đột nhiên xụ mặt nói.

Cái cớ này lấy có vẻ hợp lý.

Mộ Khinh Ca gật đầu mạnh trong lòng, ngước mắt nói Tư Mạch: "Không sai, lúc trước ngươi giúp ta rất nhiều lần. Lần này tính là điểm lợi tức cho ngươi đi."

"Chỉ vậy?" Tư Mạch nhìn chằm chằm nàng, không muốn bỏ lỡ bất kì tia biểu cảm nào trên mặt nàng.

"Ừm, chính là vậy." Mộ Khinh Ca gật đầu nói.

Đột nhiên, gương mặt bị hai bàn tay Tư Mạch nâng lên, bắt nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Tiểu Ca nhi, nàng muốn ta phải bắt nàng thế nào mới tốt?" Ánh mắt Tư Mạch phức tạp nhìn nàng. Con ngươi màu hổ phách mang lưu li sáng rọi, tựa như ngôi sao xa xôi phía chân trời.

Cả người Mộ Khinh Ca cứng đờ, trong thời gian ngắn không biết nên đáp lại thế nào.

Nàng cảm giác mặt mình chậm rãi nóng ran. Cảm giác này giống như trong cơ thể nàng có ngọn lửa, bị người rót một gáo dầu, bỗng chốc ngọn lửa bùng lên.

Trong hoảng hốt, nàng cảm giác khuôn mặt tuấn mỹ vô đào của Tư Mạch dần dần tới gần.

Đột nhiên, nụ hôn hơi lạnh mà mềm mại dừng giữa trán nàng.

Nụ hôn này tựa như quả bom hẹn giờ khiến toàn thân Mộ Khinh Ca cứng đơ. Cả người như gốm sứ xuất hiện vết rách, nháy mắt vỡ toang thành vụn.

Nàng phảng phất như đặt mình trong đám mây, lại dường như lênh đênh trong nước biển.
Chờ nàng phục hồi lại tinh thần, trước mắt nào còn thân ảnh Tư Mạch?

Nàng tìm kiếm khắp nơi, đã hoàn toàn không cảm giác được hơi thở Tư Mạch.

"Đáng giận! Bị hắn chiếm tiện nghi! Lần sau nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lời!" Mộ Khinh Ca hung tợn nói. Đột nhiên nàng hơi sửng sốt, nhận thấy lời mình nói không ổn, lập tức sửa miệng: "Chuyện này đủ xí xoá mấy nhân tình của hắn!"

Nói xong, thần sắc nàng hơi không được tự nhiên.

Hít sâu mấy hơi, cảm xúc Mộ Khinh Ca mới bình tĩnh trở lại. Nàng thở hắt ra, rời khỏi đình hồ, đi tới hướng Vạn Phong thành.

...