Ly Hỏa vốn là tiên gia thời cổ sáng tạo ra, là ngọn lửa đặc thù chuyên muôn dùng để thiêu hủy hồn phách. Vốn dĩ Ly Hỏa nguyền rủa của Minh Diệu cũng không thuần túy, bên trong luôn xen lẫn vào một ít minh hỏa. Nhưng mà bỏi vì phong ấn phách kết trên người từng bước được mở ra, linh lực có thể sử dụng trong thân thể càng ngày càng nhiều, cuối cùng thì Minh Diệu có thể hoàn toàn khống chế được sự thiêu đốt của Ly Hỏa.

Quả cầu lửa không ngừng đánh lên trên người con quái vật kia, đánh cho nó không ngừng kêu la, chạy trốn tứ phía. Tượng đất cũng có ba phần tức giận, mắt thấy chạy lại không thoát, còn không ngừng bị đánh, quái vật cũng bị chọc điên lên. Bất chấp dao động của người kia so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều, không biết rút ra từ nơi nào mọt thanh đao nhọn chói lọi, chống đỡ lại công kích của Ly Hỏa, kêu lên một tiếng, hướng tới chỗ Minh Diệu vọt tới.

- Tới hay lắm.

Minh Diệu không hề phát ra Ly Hỏa nguyền rủa nữa. Một bàn tay đưa về phía trước, một bàn tay hướng vào trong lòng.

- Ngươi cứ chạy tới chạy lui, ta còn sợ ngắm không trúng chứ.

Đinh

Một tiếng động vang giòn, hoa lửa lóe lên, thanh đao nhọn chói lọi kia bị Minh Diệu trực tiếp dùng tay bắt lấy. Bàn tay kia của Minh Diệu đã biến thành màu hoàng kim, nhìn qua giống như được đúc bằng đồng vậy.Thanh đao nhọn kia nhìn qua sắc bén như vậy, nhưng mà Minh Diệu dùng tay không để bắt lại không hề tổn thương.

- Hắc hắc, chỉ bằng một thanh phá đao do oán niệm hình thành cũng muốn thương tổn ta.

Minh Diệu cười hắc hắc.

- Đừng có đùa, nếu như vậy thì Ngũ Hành thuật của ta chẳng phải là đồ bỏ đi sao?

- Minh Diệu, hình như bên ngoài có người.

Hoài Tố chạy đến nói.

- Có hai người, hình như là muốn tiến vào.

- Có người?

Minh Diệu sửng sốt. Con quái vật kia không ngừng lay động, muốn nhân cơ hội rút thanh đao trở về, nhưng Minh Diệu lại nắm thật chặt không buông tay.

- Không phải là cha mẹ của cục cưng tò mò kia trở về đấy chứ?

- Một nam một nữ, nhưng mà tuổi không giống. Người nam kia có súng, có thể là cảnh sát.

Hoài Tố lắc lắc đầu.

- Làm sao bây giờ? Muốn tôi ngăn cản bọn họ không?

- Không cần phải xen vào.

Minh Diệu đưa tay kia vào trong lồng ngực, lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh.

- Sợ cái gì cảnh sát, bây giờ cấp bậc của lão tử còn cao hơn cảnh sát.

- Cổ ẩn, xuất vỏ.

Minh Diệu hét lớn một tiếng, một đạo quang mang màu vàng từ trong hộp bay ra, chiếu sáng cả gian phòng. Một thanh bảo kiếm có hình dáng cổ xưa xuất hiện ở trên không trung.

- Kiếm trận, vây khốn nó cho ta.

Minh Diệu buông cánh tay đang bắt lấy thanh đao của con quái vật kia ra, nhảy về phía sau vài bước.

Thanh cổ kiếm kia biến thành vô số thanh kiếm giống nhau như đúc ở trên không trung. Một cái vòng trong do kiếm tạo thành vây quanh con quái vật kia ở trong không trung. Quái vật kia tả xung hữu đột ở bên trong kiếm trận, nhưng mà không có cách nào đột phá quang mang màu vàng kia. Trên người còn hiện ra không ít vết thương. Là do bị những thanh kiếm ở bên ngoài kiếm trận kia đâm tổn thương.

- May quá, cai chai kia của Lên bàn tử, vẫn còn chưa trả lại cho hắn.

Minh Diệu lấy ra một cái bình sứ nho nhỏ ở trong túi.

- Thứ này dùng để vây khốn nó rồi mang đi là thích hợp nhất.

- Tôi biết, thứ này có thể bắt được quỷ hồn.

Hoài Tố ở một bên nói.

- Thế nhưng gia hỏa này có thể xem như là quái, cũng có thể bắt được sao.

- Hẳn là có thể được.

Minh Diêu nói.

- Lê bàn tử đã nói với tôi, chỉ cần là có oán khí gì đó là đều có thể bắt được.

Minh Diệu nhổ cái nút bình sứ kia ra, tay phải giơ lên, hào quang của kiếm trận Cổ Ấn chợt lóe, một lần nữa trở lại hình dạng cổ kiếm ở trong tay Minh Diệu. Trong nháy mắt khi kiếm trận triệt tiêu, Minh Diệu vọt tới bên cạnh con quái vật kia, đưa cái miệng bình lên trên đầu quái vật.

Nhắc tới cũng kỳ quái, cái bình sứ nhìn qua thì nhỏ bé, nhưng lại có hấp lực thật lớn. Giống như là máy hút bụi vậy, từ từ hút thân thể của con quái vật kia vào trong bình. Con quái vật kia không ngừng giãy giụa, muốn thoát khỏi cỗ hấp lực này, nhưng chẳng thấm vào đâu, toàn bộ cơ thể đều bị hút vào trong cái bình sứ nho nhỏ này.

- Ha ha, đại công cáo thành.

Tay trái Minh Diệu cầm cái nắp bình đậy kín nó lại.

- Có thể đi ăn sáng được rồi.

Oành một tiếng. Cửa phòng mạnh mẽ bị mở ra, một người đàn ông cầm súng trong tay tiến vào. Sau khi nhìn thấy Minh Diệu, người đàn ông kia lập tức giơ họng súng về phía Minh Diệu.

- Không được nhúc nhích, ta là cảnh sát, bỏ vũ khí trong tay xuống.

- Vũ khí?

Minh Diệu nhìn thanh Cổ Ấn trong tay.

- Anh muốn nói đến cái này?

- Tôi lặp lại lần nữa, bỏ vũ khí trong tay xuống.

Người đàn ông kia lớn tiếng kêu lên.

- Ngươi chính là kẻ giết người hàng loạt, ngươi đã bị bắt.

- Kẻ giết người hàng loạt?

Minh Diệu sờ sờ đầu.

- Chẳng lẽ nói chính là ta sao? Chẳng qua ta chỉ là một đại thúc trung niên biến thái đi mua cá vàng thôi mà!

- Ta nói, buông vũ khí trong tay xuống.

Lưu Nhân cực kỳ khẩn trương dùng súng ngắm vào người Minh Diệu. Đích xác, rạng sáng cầm một thanh kiếm tắt đèn đứng ở trong nhà người khác, thấy thế nào cũng không giống tập thể dục ở ngoài công viên.

- Vì cái gì mà cảnh sát các ngươi thích nhất chính là nói cũng không cho nói liền rút súng ra chĩa vào người khác. Nếu là mỹ nữ thì ta còn có thể chịu được, nhưng mà đàn ông sao… Có chút khó chịu. Hoài Tố!

Minh Diệu khẽ quát một tiếng, Lưu Nhân còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác thấy ở sau lưng bị người ta dùng một cỗ lực đạo thật lớn ở đánh bay ra ngoài.

- A!

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Vương Tĩnh, dường như là nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng sợ.

- Hư…

Minh Diệu đi tới, làm một cái tư thế chớ có lên tiếng.

- Đừng có ầm ĩ, hàng xóm còn đang ngủ, phải tôn trọng đạo đức công cộng.

Vừa rồi khẩu súng bị va chạm mà bay ra một góc. Lưu Nhân từ trên mặt đất đứng lên, hoảng sợ nhìn thiếu nữ cung trang lóe lên hào quang ở phía sau lưng mình. Thiếu nữ này rất đẹp, nhưng người ta không thể thấy rõ được bộ dạng. Bộ quần áo kia, sợ là chỉ có thể nhìn thấy dược ở trong những bộ phim cổ trang trên truyền hình. Lưu Nhân không biết là sáng sớm như vậy đã có người liền tới chỗ này chơi cái gì Cosplay. Bất kể là bộ dạng hay là quang mang trên người, còn cả động tác xuất quỷ nhập thần vừa rồi kia. Lưu Nhân đưa ra một cái đáp án mà mình không thể tin nổi. Cô bé này…Là quỷ…

- Quỷ…

Hai chân Vương Tĩnh mềm nhũn, té quỵ trên đất. Nàng nhìn thấy sau lưng Lưu Nhân có hào quang chợt lóe, rồi một cô gái cứ thế xuất hiện từ phía sau lưng Lưu Nhân, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng đâm vào Lưu Nhân một cái, hoặc nói đúng hơn là nhẹ nhàng đẩy một cái, giống như là dùng ngón tay đểu một khối gỗ để xếp hình vậy. Mà Lưu Nhân lại giống như là bị xe lửa từ phía sau đụng phải, bay ra ngoài ngã ở trên mặt đất.