- Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút nào. Tôi nói rất nhỏ mà.

Minh Diệu bước nhanh đến bên người Vương Tĩnh, lấy tay bụm miệng nàng lại. Vương Tĩnh cảm thấy thần kinh khắp cả người đều không nghe theo mình nữa. Tùy ý để Minh Diệu đỡ nàng vào trong phòng.

- Buông nàng ra, ngươi không chạy thoát được đâu, kèm thêm tội danh bắt cóc con tim sẽ chỉ là tội danh của ngươi trở nên nặng hơn mà thôi.

Lưu Nhân chứng kiến Minh Diệu đỡ Vương Tĩnh vào trong phòng, còn tưởng rằng Minh Diệu bắt Vương Tĩnh làm con tin, vội vàng nói.

- Ta lại không giống người tốt như vậy sao?

Đóng cửa lại, Minh Diệu nhìn Hoài Tố đang trôi nổi ở giữa không trung có chút dở khóc dở cười.

- Bất kể như thế nào, nhìn qua bộ dáng của tôi nhiều nhất cũng chỉ có chút lôi thôi lếch thếch mà thôi, sao có thể đáng khinh đến tình trạng này chứ?

- Không phải đáng khinh mà là cực kỳ đáng kinh.

Hoài Tố bĩu môi.

- Bốn ngày rồi anh không có đánh răng.

- A? Làm sao cô biết?

Minh Diệu cực kỳ kinh ngạc, chẳng lẽ Hoài Tố đã luyện đến mức có thể ở trong văn phòng mà quan sát được ở nhà Minh Diệu sao? Hay là Hoài Tố đã luyện được pháp thuật gì mới có thể biết trước được tương lai? Minh Diệu thực sự chờ mong Hoài Tố luyện được năng lực thứ hai. Như vậy thì có thể nhờ Hoài Tố đoán được kết quả sổ số.

- Bởi vì tôi nhớ rõ anh đã nói, ngày thứ hai có ăn bánh chẻo.

Hoài Tố tức giận nói.

- Hôm nay là thứ sáu, trong kẽ răng của anh vẫn còn lé hẹ giắt ở đó.

- Ách…Sai sót, sai sót…

Minh Diệu liền tranh thủ há miệng, lấy tay làm sạch cả hàm răng một lần.

- Hiện tại có còn không?

- Rốt cuộc thì anh là ai…

Lưu Nhân đứng nguyên tại chỗ, khẩu súng lục rơi ở cách đó không xa. Nhưng mà bởi vì Vương Tĩnh đang ở bên cạnh Minh Diệu nên hắn sợ ném chuột vỡ bình, không dám nhúc nhích. Sợ Minh Diệu sẽ làm ra chuyện tình gì không tốt đối với Vương Tĩnh.

- Ồ, ta sao? Chẳng qua chỉ là một thám tử tư thôi.

Minh Diệu gãi gãi đầu, chợt nhớ ra cái gì đó.

- Quên mất, hiện tại không chỉ còn là một thám tử tư, cấp bậc của ta bây giờ còn cao hơn cậu. Chờ một chút, ta tìm xem nào…Tìm được rồi, may mà khi về nhà quên không lấy ra, bằng không thật đúng là không dễ làm…

- Cho cậu.

Minh Diệu cầm một cái kẹp màu đen ném cho Lưu Nhân.

Lưu Nhân cầm lấy cái kẹp, mở ra nhìn lại, là một cái thẻ công tác.

- Bộ an toàn quốc gia…Tổ hành động đặc biệt…Minh Diệu?

- Không sai, chính là ta, ha ha, tốt xấu gì thì hiện tại ta cũng là nhân viên công vụ.

Minh Diệu dương dương tự đắc nói.

Tuy rằng Lưu Nhân không biết tổ hành động đặc biệt kia là có ý gì, nhưng mà con dấu của bộ an toàn quốc gia thì hắn vẫn biết được.

- Cái này…Là giấy chứng minh…

Lưu Nhân nghiêng đầu nhìn Minh Diệu.

- Hiện tại làm giả giấy chứng minh có rất nhiều, ngay cả con dấu của bộ an toàn quốc gia cung có thể làm giả giống như thật.

- Đó là thật, thật sự.

Minh Diệu vội vàng giải thích nói.

- Ta thật sự là nhân viên công vụ, nhất định cậu phải tin tưởng ta. Ta cố gắng nhiều năm như vậy, thật vất vả lăn lộn mới có thể lên làm nhân viên công vụ, cậu lại có thể hoài nghi ta, rất là tổn thương tự tôn.

-Tóm lại là, sự tình không sai biệt lắm chính là như vậy.

Minh Diệu mất hơn nửa ngày mới nói rõ ràng sự việc.

- Tôi là người của bộ an toàn quốc gia, là một ngành đặc thù, đặc biết giải quyết những vụ án có liên quan đến thần quái. Mục đích tôi tới nơi này chính là vì muốn điều tra một vụ án quái vật giết người.

Lưu Nhân và Vương Tĩnh ngồi ở trên ghế sa, nghe Minh Diệu nói xong, hia người đều ngẩn người, không biết là bị lời nói của Minh Diệu là cho choáng váng, hay là bị Hoài Tố đang phiêu diêu ở giữa không trung làm cho sợ đến ngây người.

- Nhưng mà…Làm sao tôi có thể tin tưởng anh được…Loại chuyện này…Vụ án thần quái…Quái vật giết người…Như thế nào cũng đều giống như lừa trẻ con…

Qua hơn nửa ngày, Lưu Nhân mới u oán mà nói ra một câu như vậy.

- Chẳng lẽ sau khi chứng kiến vật này, cậu vẫn không thể tin tưởng sao?

Minh Diệu chỉ vào Hoài Tố đang lập lòe sáng lên ở giữa không trung.

- Cậu đã thấy ai sáng sớm chạy đến nhà người ta chơi Cosplay chưa, còn cả cô gái phiêu diêu trên không trung nữa? Ngảy cả Quỷ Hồn cũng tận mắt nhìn thấy rồi, còn có cái gì không thể tin tưởng được?

- Này, đừng có dùng từ vật này để nói về tôi được không?

Hoài Tố kháng nghị nói.

- Thực tổn thương tự tôn.

- Như vậy đi, các cậu cũng là đến để tìm A trạch, như vậy chúng ta cùng nhau trở về nhà của ta được rồi, bây giờ A Trạch đang ở nhà của tôi, đến lúc đó mọi người đều gặp nhau nói rõ ràng mọi chuyện là được rồi.

Minh Diệu nói.

Lưu Nhân và Vương Tĩnh liếc mắt nhìn nhau một cái. Tuy rằng bất kể là tướng mạo hay là lời nói của người đàn ông trước mặt này đều không giống như người bình thường. Nhưng mà mục đích của hai người bọn họ khi tới đây đúng là tìm hiểu tình huống của cô bé may mắn còn sống sót kia. Hơn nữa nhìn Minh Diệu dường như cũng không có ác ý. Nếu nói như vậy, chẳng thà trước tiên cứ tin tưởng hắn là được rồi. Lưu Nhân và Vuong Tĩnh đồng thời gật gật đầu.

Buổi tối Lão Lưu gọi điện thoại tới, khiến cho một tia may mắn duy nhất của A Trạch biến thành bọt nước. Dương Nhan đã chết, vẫn là thủ pháp giết người đồng dạng, điều này đã chứng minh con quái vật kia vẫn còn sống.

- Nếu không phải là ta quá mức tự phụ, nói không chừng Dương Nhan cũng sẽ không chết.

Trong lòng A Trạch có chút tự trách.

- Dương Nhan cũng đã chết, như vậy mục tiêu kế tiếp của hắn, hẳn là chính mình…

- A Trạch, cậu đáng suy nghĩ gì đó?

Diệp Tiểu Manh từ trong phòng tắm đi vào, chứng kiến A Trạch đang ngẩn người, sững sờ nhìn lên trần nha, dường như là có tâm sự.

- Vừa rồi có ai gọi điện tới vậy?

Không xong, nếu khuya hôm nay ta ở nơi này, Tiểu Manh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu con quái vật kia muốn tới giết ta, chính mình còn không bảo vể được mình, như vậy thì Diệp Tiểu Manh phải làm sao?

A Trạch đột nhiên đứng lên.

- Minh Diệu đâu? Hắn đi đâu? Tiểu Manh lập tức gọi điện thoại cho hắn, để hắn trở về.

- Minh Diệu ra ngoài làm viêc, đã nói là đêm nay sẽ không trở về.

Diệp Tiểu Manh nói.

- Làm sao vậy? Khẩn trương như vậy.

Hắn không trở lại sao… Như vậy ta rời xa Diệp Tiểu Manh thì sẽ tốt hơn.

A Trạch quyết định cho dù chết, cũng không thể liên lụy Diệp Tiểu Manh.

- Tiểu Manh, tôi đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm. Cần lập tức trở lại, đêm nay cậu chịu khó ngủ một mình.

- Không được không được.

Diệp Tiểu Manh kéo A Trạch đang muốn rời đi.

- Một mình tôi sợ lắm, hơn nữa cậu cũng biết, tôi rất dễ dàng trêu chọc phải những thứ gì đó không sạch sẽ. Nếu cậu đi rồi, Minh Diệu cũng không ở nhà, như vậy nếu có thứ gì đó đến hại tôi thì phải làm sao bây giờ? Nhất định cậu phải ở lại giúp tôi.

Bất kể A Trạch nói như thế nào, Diệp Tiểu Manh cũng không để A Trạch đi. Gắt gao lôi kéo cánh tay A Trạch. A Trạch cùng khí lực thật lớn cũng không kéo ra được.