Quả nhiên lúc Nhiêu Tĩnh đi ra, Cố Nghiên vẫn còn ở đó, mà hai người đàn ông kia đã đi rồi, còn không biết là đi lúc nào.

Cố Nghiên đứng rất thẳng, anh vốn đã cao, Nhiêu Tĩnh cảm thấy còn có thể so chiều cao với Triệu Phương Cương.

Thấy cô đi ra, anh chỉ liếc mắt nhìn cô, nhưng không tìm ra bất kỳ biểu cảm gì.

Trong tay Nhiêu Tĩnh còn cầm khăn giấy của anh, cô đi qua trả lại cho anh.

“Em cứ cầm đi.” Anh nói.

“Tôi có.” Nhiêu Tĩnh lại khăng khăng phải trả lại cho anh.

Anh cũng chỉ có thể nhận lại.

Nhiêu Tĩnh cũng không nói nữa, chỉ chú ý bước ra ngoài, anh thì chậm rãi đi theo sau.

“Bám đuôi.” Cô vừa đi vừa không nhịn được nói móc.

Tới chỗ tập hợp rồi hướng dẫn viên du lịch hỏi cô sao lại chậm như thế, cô nói đi vệ sinh, một lát sau Cố Nghiên đến, hướng dẫn viên du lịch lại hỏi anh, anh cũng nói đi vệ sinh.

Bà lão im lặng ngồi trên hòn đá ở bên cạnh phe phẩy cái quạt mình mang theo, khẽ cười không nói chuyện.

Đủ người rồi hướng dẫn viên dẫn mọi người đi ăn cơm, ăn cơm theo đoàn không thể so được với ở nhà, chỉ là Nhiêu Tĩnh cảm thấy cơm hôm nay thật sự khó mà nuốt trôi, ngay cả mấy con cá đặc sản ở địa phương cũng không cạo vảy, đừng nói đến ăn, ngửi đã thấy tanh, cái này thật sự khiến cô ấy không thể chịu đựng được, vì thế không ăn được mấy miếng thì cô đã không đói nữa rồi.

“Cô gái, sao cháu ăn ít thế?” Bà lão nhìn thấy cô ấy buông đũa nói.

Nhiêu Tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, “Cháu giảm cân ạ.”

“Nhưng cháu đã đủ gầy rồi, nếu không ăn hoạt động buổi chiều sợ là không đi nổi đâu.” Bà lão lại nói.

Nhiêu Tĩnh không nói tiếp, chỉ cảm thấy hai mẹ con này sao lại đáng ghét như vậy chứ?

Hành trình buổi chiều là đi Cổ Trại, người dân bản xứ nhiệt tình chào đón bọn họ, vừa khiêu vũ lại hát, xong rồi còn mời bọn họ vào nhà của mình, Nhiêu Tĩnh cảm thấy rất ồn ào, nên một mình ở bên ngoài đi dạo một chút, nhưng không đi được mấy bước thì cảm thấy mình đói rồi.

Cô nghĩ chỗ đồi núi cằn cỗi hoang vắng này cũng không có gì bán, chỉ có thể uống mấy ngụm nước cho đỡ đói, cô tuỳ ý tìm một chỗ ngồi xuống, một lát sau hướng dẫn viên du lịch đến, thấy cô có một mình thì hỏi cô sao không vào trong chơi một chút.

“Hơi ồn.” Nhiêu Tĩnh chỉ cười.

“Cô tới một mình sao?” Hướng dẫn viên hỏi cô.

“Ừ.”

“Cô ở trong đoàn luôn luôn yên tĩnh, cũng không nói gì, là từ thành phố lớn tới đúng không?”

“Không phải, thành phố tuyến hai thôi.”

Hướng dẫn viên du lịch như có như không bắt đầu nói chuyện với cô, cái loại đột nhiên lôi kéo làm quen này, Nhiêu Tĩnh sao có thể không nhìn ra anh ta có ý với mình.

Chỉ là anh ta khác Cố Nghiên, ít nhất Cố Nghiên muốn mặt có mặt, muốn vóc dáng có vóc dáng, cô thuần tuý là có hứng thú với cơ thể của anh, nhưng với hướng dẫn viên du lịch đầy mỡ này, thì cô ‘ăn’ không nổi.

Một lát sau mọi người từ trong nhà dân đi ra, có lẽ bà lão mệt rồi, Cố Nghiên tìm thấy hướng dẫn viên du lịch, đi tới hỏi có thể để người lớn tuổi quay về xe nghỉ ngơi trước hay không.

Hướng dẫn viên du lịch nói có thể, bèn để cho bọn họ đi cùng anh ta.

Nhiêu Tĩnh cũng cảm thấy cứ ở lại tiếp cũng không có ý nghĩa, cũng quay lại xe ngồi.

Tới xe rồi cô càng đói, lúc ngồi ở trong xe còn nghe cái bụng lại vang lên tiếng ùng ục.

Lúc này Cố Nghiên sắp xếp xong cho mẹ đã ngồi trở lại bên cạnh cô, tất nhiên anh cũng nghe thấy, nên nhìn cô một cái.

Nhiêu Tĩnh lườm anh, “Cô cái gì mà nhìn, bộ anh chưa bao giờ đói bụng sao?”

Anh không nói gì, chỉ im lặng cầm từ trong túi ra mấy cái bánh ngọt, nhẹ nhàng đưa đến trong tay cô.

Nhiêu Tĩnh từ chối, “Tôi không cần.”

Cô mới không thèm ăn đồ của anh ta.

Anh cũng chỉ để ở đằng sau chỗ ngồi của cô, sau đó nhắm mắt ngủ.

Nhiêu Tĩnh tiếp tục nghe nhạc, nhưng càng nghe càng đói, cuối cùng cô có phần không chịu nổi, lặng lẽ nhìn thoáng qua bên trái, nhìn thấy anh đang ngủ, mới nhẹ nhàng lấy gói bánh, nhẹ nhàng xé ra, cắn một miếng, thật ngon, thế là ăn xong một miếng cô lại ăn một miếng nữa.

Cố Nghiên nhắm mắt nằm ở chỗ đó, bên tai có tiếng sột soạt cô xé mở gói bánh, khoé môi anh lén lút cong lên một chút.

Chỗ ngủ lại buổi tối là khách sạn suối nước nóng, mọi người có thể ngâm suối nước nóng miễn phí, Nhiêu Tĩnh kiểm tra suối nước nóng ở đây một chút, thế mà lại là suối nước nóng tự nhiên, cô xem ti vi trong phòng một lát, cố ý chọn lúc đêm khuya đi ngâm.

Cô thay áo tắm, khoác áo choàng tắm đi đến suối nước nóng theo đường của khách sạn.

Giờ này đúng là đã không có bao nhiêu người nữa, chỗ lối vào còn có cái bể bơi có nhiệt độ ổn định, để mọi người làm quen nhiệt độ trước, Nhiêu Tĩnh cởi áo choàng tắm từ từ đi xuống.

Cô cũng không định bơi, chỉ định đợi ở bên trong một lát cho quen nhiệt độ rồi đi lên, ai biết mới vừa đi xuống thì vùng nước phía trước đột nhiên nhô ra một cái đầu người, làm cô hoảng sợ.

Buổi tối Cố Nghiên đến bơi, lặn xong chuẩn bị lên bờ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của phụ nữ, anh vuốt tóc lau mặt, vừa nhìn thì ra là Nhiêu Tĩnh.

Nhiêu Tĩnh vừa thấy là anh, thì bắt đầu mắng, “Anh có bệnh à, đêm hôm khuya khoắt ở đây lặn?”

Anh bơi qua, đến gần cô một chút, “Dọa em rồi?”

“Nói thừa.”

“Sao muộn như thế mới đến đây?”

“Liên quan cái rắm gì đến anh.”

Nhiêu Tĩnh vẫn là cái dáng vẻ khó ưa kia, cô nói xong thì muốn lên bờ, lại bị Cố Nghiên vươn tay giữ chặt.

Cô trừng anh, “Anh làm cái gì?”

“Em nhất định phải nói chuyện với tôi như vậy sao?”

Nhiêu Tĩnh giãy dụa, nhưng làm sao là đối thủ của anh, “Tôi cảnh cáo anh Cố Nghiên, anh lập tức buông tay cho tôi, nếu không tôi sẽ la to phi lễ đó.”

“Vậy em cứ la đi.”

“Anh cho là tôi không dám đúng không?”

Anh cứ không thả.

Nhiêu Tĩnh thật sự muốn la, “Phi… ưm…”

Nhưng vừa mới mở miệng đã bị anh chặn môi.

Cô đẩy anh ra, anh lại cứ áp sát vào người cô, một đôi chân ở trong nước của cô giãy dụa muốn đạp anh ra, lại bị anh dùng lực nắm chặt, sau đó dựa vào lực đẩy của nước dồn cô đến bên bờ tường.

Nụ hôn của anh rơi xuống dồn dập, không để cho cô có một chút cơ hội thở dốc nào, cô lại dùng tay đánh, anh lấy cơ thể đè cô lại, lưỡi của anh tiến vào thăm dò vào trong miệng cô, cô cắn anh cũng không lui lại, quấn quít lấy lưỡi của cô đáp lại chính mình.

Sự chống cự của Nhiêu Tĩnh dần dần yếu đi, tay của anh ở trong nước đỡ lấy eo nhỏ của cô, giam giữ cô chặt chẽ.

Áo tắm của cô là kiểu gợi cảm, trước ngực là hai miếng vải đan chéo nhau, dáng vẻ của bọn họ bây giờ quả thật chính là cô đang dán ở trên người anh.

Cả người cô run lên, hai người rõ ràng đều ở trong nước, nhưng cơ thể của anh rất nóng, nóng bỏng người như nụ hôn của anh vậy.

Dưới bóng đêm, hai người cứ như vậy ở bể bơi cọ ra tia lửa, không thể không nói kỹ thuật hôn của anh rất tuyệt, ít nhất giờ phút này khiến cho cô không thể tiếp tục từ chối, thậm chí từ từ trở nên thuận theo.

Thế là, hai người lại thêm một lần say sưa nữa, hôn một đường từ chỗ suối nước nóng đó đến phòng của Cố Nghiên.

Trong căn phòng của anh là tatami kiểu Nhật, lúc Nhiêu Tĩnh bị anh đè xuống còn cảm thấy cái đệm quá mỏng, nằm giống như là nằm lên sàn nhà, rất cứng cũng rất thô, nhưng lúc ấy củi khô bốc lửa, cô cũng chỉ có thể chịu đựng, một đêm này còn kịch liệt hơn lần trước, cuối cùng Cố Nghiên đưa cô đến cửa sổ sát đất, đối diện với cái núi đầy cây đó, đẩy cô tựa lên tấm thuỷ tinh.

“Gọi tên anh đi…” Anh ở sau cô nói.

Nhiêu Tĩnh có phần không đứng vững được, “Cố, Cố…”

Anh dựa sát lại cô hỏi, “Cố gì nào?”

Cô ngập ngừng, “Cố… Nghiên.”

Cứ như thế cô bị ép gọi tên của anh cả một đêm, Nhiêu Tĩnh cảm thấy giọng nói của mình đều khàn luôn rồi.

Rạng sáng Nhiêu Tĩnh tỉnh lại, cô được Cố Nghiên ôm chặt vào trong lòng, anh ngủ rất sâu.

Cô hơi cử động, anh giống như nhận ra nên lại siết chặt cánh tay, ôm cô kéo vào trong lòng.

Cô thử đẩy anh ra, không ngờ tới anh lại mở mắt rồi.

Ánh mắt thật lim dim và lại mơ màng, không giống như tỉnh táo lắm, anh nhìn thấy Nhiêu Tĩnh vẫn còn ở trong lòng mình, mớin nhắm lại, sau đó môi nhẹ nhàng hôn lên vai của cô một chút.

Nhiêu Tĩnh sửng sốt, anh lại đến gần cần cổ của cô, ôm lấy cô, kéo chăn đắp kín cho cô.

“Đừng đi.” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm, chỉ một lát sau lại ngủ tiếp.

Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh, Nhiêu Tĩnh nhìn trần nhà lại không buồn ngủ.

Sáng sớm, cô vẫn là đi trước.

Hành trình ngày hôm sau lại là đi leo núi hít thở khí trời, ngoại trừ lúc trên xe hai người ngồi cùng một chỗ, không có trao đổi gì như cũ, chỉ là lúc xuống xe Cố Nghiên đột nhiên gọi cô ấy, “Nhiêu Tĩnh.”

Cô dừng chân nhưng không quay đầu lại.

“Có thể, thêm WeChat của em không?” Anh ở phía sau cô hỏi.

Nhiêu Tĩnh nhìn cũng không nhìn anh đã trả lời, “Không thể.” Sau đó một mình xuống xe.

Nhiêu Tĩnh cảm thấy đi du lịch lần này chẳng khác nào mình tự ngược cả, sợ là mấy ngày này leo núi đã nhiều bằng số lần leo của cả đời này rồi.

Ngày hôm qua lăn qua lăn lại mệt chết đi được, cô không đi được mấy bước thì sức lực đã không chống được nữa bắt đầu thở hồng hộc rồi.

Đến giữa sườn núi, hướng dẫn viên để mọi người nghỉ một lát, Nhiêu Tĩnh đặt mông ngồi ở trên ghế đá, nhưng chỉ có hai cái ghế đá, cô ngồi xuống thì người khác không thể ngồi.

Cố Nghiên đứng ở chỗ mẹ anh, vừa che ánh nắng mặt trời vừa quạt, bà lão thở hổn hển hình như có chút không đứng nổi.

Nhiêu Tĩnh nhìn thấy thì đứng lên, “Bác à, bác ngồi đi.”

Nhiêu Tĩnh đã tránh ra rồi, bà lão nói cảm ơn rồi ngồi xuống, lại dịch sang bên cạnh, “Bên đó nắng, chỗ này vẫn có thể ngồi chen thêm một người.”

Nhiêu Tĩnh nói, “Không sao ạ.”

Nhưng bà lão rất nhiệt tình gọi cô, “Đến đây đi, nếu không bác ngồi cũng thấy ngại.”

Cảm thấy Cố Nghiên cũng nhìn cô, thêm ánh mắt chân thành của bà lão, cuối cùng cô cũng di chuyển bước chân ngồi xuống.

Bà lão đổi cái quạt sang tay trái quạt, như vậy thì cũng có thể quạt cho cô luôn.

Bà lão nhìn cô, bắt đầu nói chuyện, “Làm sao lại đi du lịch một mình?”

Nhiêu Tĩnh biết ngay mà.

“Bạn của cháu đột ngột có chuyện không đi được, nên chỉ còn mỗi một mình.”

“Người bạn này của cháu cũng tệ quá.”

Nhiêu Tĩnh cố nặn ra một nụ cười nhạt.

Bà lão lại nói, “Cháu xinh xắn như vậy, chắc là có rất nhiều người theo đuổi đúng không?”

Nhiêu Tĩnh không ngờ bà ấy sẽ hỏi thẳng ra như vậy, trả lời cũng không được mà không trả lời cũng không xong, chỉ đành mở chai nước ra uống nước để trốn tránh.

Bà lão lại quạt quạt, “Vậy cháy thấy Cố Nghiên nhà bác thế nào?”

Nhiêu Tĩnh suýt chút nữa thì bị sặc.

“Mẹ!” Cố Nghiên gọi một tiếng.

Ai ngờ bà lão lại không để ý đến anh, giống như tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ, “Cố Nghiên nhà bác cũng chưa có bạn gái, hơn nữa lại là luật sư, lần trước cháu nói mình độc thân, bác thấy tuổi tác hai đứa cũng xấp xỉ nhau, cháu thật sự có thể cân nhắc Nghiên Nghiên nhà bác một chút nha.”

Nhiêu Tĩnh chưa bao giờ thấy xấu hổ như thế, mẹ của bạn giường giới thiệu con trai cho mình, này gọi là chuyện gì?

“Bác à, cháu…”

“Chỉ có điều nhà bác cách thành phố C hơi xa, nhưng con gái của bác ở thành phố C, bác cũng thường xuyên đến thành phố C.”

“Bác ạ, mặc dù cháu không có bạn trai nhưng đã đang tìm hiểu đối tượng xem mắt rồi, thật xin lỗi.” Nhiêu Tĩnh trực tiếp ngắt lời bà ấy.

Giọng nói của cô hơi không tự nhiên, bà lão sửng sốt một chút, sau đó giải thích với cô, “Ồ, là bác đã mạo muội rồi.”

“Không có gì ạ.” Nhiêu Tĩnh đứng lên, cũng không tiếp tục ngồi cùng bà ấy.

Cố Nghiên vẫn đứng ở đó, cũng không nói gì, hình như vẫn đang nhìn cô.

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Nhiêu Tĩnh nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch cách đó không xa đang gọi bọn họ đi tiếp, cô cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi lên trên.

Lúc đến đỉnh núi cô cũng không nhìn thấy hai mẹ con họ đi lên, cô cũng không nghĩ nhiều, tự mình chụp ảnh phong cảnh.

Lúc xuống núi cô thấy hơi đau chân nên đi chậm một chút, tách khỏi nhóm người, tới lúc cô một mình trở lại trên xe, phát hiện chỗ ngồi của Cố Nghiên trống không.

Những người khác ở cùng một chỗ không biết đang thì thầm nói cái gì, chỉ một lát sau hướng dẫn viên du lịch đi lên rồi, đếm số người một chút rồi bảo lái xe khởi hành.

Lúc này Nhiêu Tĩnh mới phát hiện không thấy đồ đạc của Cố Nghiên, cô lại nhìn chỗ của bà lão, cũng là trống không.

Xe chạy đi, có người ngồi ở trước mặt, còn đang cảm thán.

“Bà lão kia vừa rồi lúc leo núi còn rất tốt, không nhìn ra chút nào là có bệnh nan y, con trai cũng hiếu thảo, thấy bà ấy không còn nhiều thời gian còn đặc biệt đi du lịch cùng bà ấy, bà lão đang đi, nói ngất xỉu liền ngất xỉu, quá đột ngột rồi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn vị trí bên phía tay trái trống không, mất hồn trong một lát.

“Bây giờ ngồi xe cứu thương đi bệnh viện cấp cứu, thật sự là không hề có dấu hiệu gì luôn, vừa nãy con trai bà ấy ôm bà ấy dáng vẻ vội vã xuống núi, mọi người không nhìn thấy cậu ấy hốt hoảng thế nào đâu, hy vọng bà ấy không sao.”

Chại nước khoáng trong tay Nhiêu Tĩnh bị cô bóp tới hơi biến dạng mà cô cũng không phát hiện ra.

Sau đó, đến tận lúc kết thúc chyến du lịch, cô ấy cũng không gặp lại mẹ con Cố Nghiên lần nào nữa.

Chương 145: Ngoại truyện: Nhiêu Tĩnh (8)

Kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Nhiêu Tĩnh lại trở lại tình trạng bận tối tăm mặt mũi.

Vẫn như trước, rất muộn mới tan làm về nhà, sau đó chơi với chú rùa của mình, ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua, mỗi ngày đều lặp lại giống nhau.

Bạn học lại giới thiệu đối tượng cho cô, có lúc cô vui vẻ thì sẽ nói chuyện với người ta, không vui người ta nhắn WeChat, hay là gửi yêu cầu kết bạn cô cũng không đồng ý.

Cô không cần đối tượng gì cả, cô không tin tưởng hôn nhân nhất, bởi vì cha mẹ mà từ bé cô đã không tin tưởng vào tình yêu, có thể có dục vọng trai gái, nhưng không thể có tình yêu, mà hôn nhân thì là thứ buồn cười nhất trên thế giới này.

Cô cũng không ngờ sẽ gặp lại Cố Nghiên ở trong văn phòng của giám đốc bộ phần pháp lý của DR.

Ngày đó cô ấy đi tìm giám đốc bộ phận pháp lý để xét duyệt hợp đồng, đến cửa văn phòng của người ta mới phát hiện bên trong có người, vừa định rời đi thì người ở bên trong quay đầu lại, hai người cứ như thế không hẹn mà gặp lại.

Nhiêu Tĩnh giống như không quen biết anh mà xoay người bước đi, tận đến lúc tan làm đi về lại thấy anh chờ ở cửa DR.

Cô vẫn giả bộ không quen, anh lại bước lên phía trước, cô đi thì anh đi theo, cuối cùng cô dừng lại hỏi.

“Anh có bệnh à cứ đi theo tôi làm gì thế?” Giọng nói như là trách cứ.

Anh cũng dừng chân, chăm chú nhìn cô rất lâu mới mở miệng, “Tôi đến đây công tác, đồng nghiệp là cố vấn pháp luật của DR, anh ấy có mấy vụ nợ xấu không xử lý kịp, nên gọi tôi qua giúp.” Dừng lại anh lại bổ sung, “Thì ra em làm ở DR.”

Cũng không biết là câu hỏi hay câu khẳng định.

Xung quanh có đồng nghiệp cùng tan làm đang nhìn bọn họ.

Nhiêu Tĩnh bị nhìn đến không được tự nhiên thuận miệng hỏi một câu, “Anh là luật sư thu hồi nợ?”

“Đó chỉ là một phần, cũng bào chữa hình sự, mấy vụ tranh chấp hợp đồng.” Anh giải thích.

Nhiêu Tĩnh không hỏi nhiều nữa, cũng không phải rất hứng thú, “Nói đi, đi theo tôi làm gì?”

“Trước đó ở Quế Lâm, có thứ quên đưa cho em.” Anh nói với cô.

Nhiêu Tĩnh nhíu mày khó hiểu, anh lại từ từ đến gần, sau đó lấy một thứ từ trong túi ra, mở bàn tay ra ở trước mặt cô ấy.

Nhiêu Tĩnh vừa nhìn, là cái vòng tay trong cửa hàng vàng bạc mà cô đã thử ở ruộng bậc thang Long Tích.

“Anh đúng là dở hơi.” Nhiêu Tĩnh không hiểu mà lại mắng anh ta một câu, không muốn tiếp tục để ý tới anh nữa, chuẩn bị rời đi, cổ tay lại bị anh bắt được.

Nhiêu Tĩnh muốn hất ra lại không hất được.

Cố Nghiên nắm chặt tay của cô nói, “Tôi chỉ muốn tặng cái này cho em.”

“Anh cảm thấy tôi sẽ thích một cái vòng tay bạc sao?” Nhiêu Tĩnh lạnh lùng cười, lại nâng tay kia lên dùng đầu ngón tay chọc chọc ngực của anh.

“Cố Nghiên, tôi không phải là cô gái ngây thơ, anh cũng không phải là thanh niên tính tình bồng bột, ngủ một đêm thôi mà, không đến mức sống chết dây dưa vậy chứ?” Cô lại nhìn vòng tay bạc đang lấp lánh ánh sáng trong tay anh, giơ cổ tay của mình lên cho anh nhìn thấy vòng tay Cartier Rose bằng vàng phiên bản phát triển hoa baby sáng lấp lánh, “Tôi không thích thứ đồ thấp kém thế này, cho nên cũng làm phiền anh đừng cầm ra làm tôi khó chịu.”

Lời nói của cô sắc bén giống như vẻ mặt bây giờ của cô, anh còn đang nhìn cô chăm chú, giọng nói thấp hơn vừa rồi mấy phần, “Tôi cứ nghĩ là em thích…” Sau đó từ từ buông lỏng tay ra.

Nhiêu Tĩnh rút tay về, không tiếp tục để ý tới anh nữa.

Cô đi đến xe của mình, kéo cửa ngồi lên, Cố Nghiên vẫn đứng tại chỗ, cái vòng tay kia vẫn luôn ở trong tay anh.

Nhiêu Tĩnh ném cái túi sang ghế phụ, khởi động xe rồi đạp chân ga rời đi.

Lúc ra khỏi bãi đỗ xe, bóng dáng của Cố Nghiên phản chiếu ở kính chiếu hậu càng lúc càng xa, càng lúc càng nhỏ.

Nhiêu Tĩnh dời ánh mắt, nhấn mạnh chân ga.

Tối hôm đó Nhiêu Tĩnh mất ngủ.

Cô đi đến góc phòng khách chơi với chú rùa, chú rùa cũng không ngủ, thò đầu nhìn cô.

Nhiêu Tĩnh ngồi xổm hỏi nó, “Sao mày cũng không ngủ? Mất ngủ à?”

Tất nhiên là không có đáp lại.

Nhiêu Tĩnh vươn tay chọc chọc nó, cái đầu dài của nó hơi rụt trở về, nhưng không rụt lại hết, một lát sau lại thò ra.

“Mày không cô đơn sao?” Nhiêu Tĩnh lại hỏi.

Vẫn không có đáp lại.

Nhiêu Tĩnh ném cho nó một con ốc bươu, nó nhanh chóng ăn hết.

Nhiêu Tĩnh nhìn nó nhai, tự nói với mình, giọng rất nhỏ, “Có cô đơn nhỉ.”

Gặp lại lần nữa, là lúc cô bị một đồng nghiệp nữ ở bộ phận pháp lý kéo đi ăn tôm hùm đất, cô không ngờ tới anh cũng có mặt.

Đồng nghiệp hưng phấp kề tai nói nhỏ với cô, “Luật sư cố vấn của Hoàn Vũ mới tới ngân hàng, thế nào, nhan sắc không kém hơn mấy nam thần của ngân hàng bọn mình đúng không?”

Nhiêu Tĩnh chỉ cười không nói, đồng nghiệp còn dùng cánh tay đẩy nhẹ cô, “Mỗi ngày cậu đều nhìn thấy Kỷ tổng của bọn cậu quá nhiều, nên hễ gặp ai cũng mang ra so sánh với anh ấy chứ gì?”

Cố Nghiên cũng là bị đồng nghiệp của mình kéo qua, lúc Nhiêu Tĩnh bước vào đồng nghiệp của anh vỗ vào vai anh một cái, “Nhìn thấy chưa, đây là bông hoa của ngân hàng DR bọn tôi đấy, khuôn mặt này, dáng người này, chậc chậc~ là đàn ông nhìn đều chào cờ luôn rồi.”

Cố Nghiên im lặng, cầm cốc uống nước.

Sau đó là một màn hàn huyên, trong lúc chờ đồ ăn lên, đồng nghiệp của Cố Nghiên hơi dịch ghế về phía Nhiêu Tĩnh, mà đồng nghiệp của Nhiêu Tĩnh cũng nghiêng người đến gần chỗ Cố Nghiên.

“Quản lý Nhiêu, đây là danh thiếp của tôi.” Đồng nghiệp của anh đưa danh thiếp của mình qua.

“Luật sư Cố, anh có danh thiếp không!” Đồng nghiệp của cô hỏi anh.

Nhiêu Tĩnh liếc danh thiếp của người đó một cái lại không nhận, chỉ mỉm cười, “Luật sư Trương, anh là người quen cũ của ngân hàng chúng tôi rồi, qua lại với anh lại cũng không phải là việc tốt đẹp gì, tôi ấy à, rất không muốn khách hàng trong tay mình xuất hiện vấn đề gì để mà phải gặp anh.”

Lúc cô nói chuyện, đôi mắt quyến rũ mắt cũng ngậm ý cười, kết hợp với giọng nói của cô, dù nghe thế nào cũng có cảm giác như đang hờn dỗi, khiến trái tim người nghe như bị lông vũ quét qua, ngứa ngáy.

“Không có.” Mà Cố Nghiên bên này lại bỏ cốc nước xuống trả lời người phụ nữ bên cạnh.

“Vậy, chắc sẽ có WeChat chứ?” Bên phía luật sư Trương nào đó cũng đúng lúc muốn xin WeChat của cô, cô cũng hào phóng mà đưa mã QR cho anh ta quét.

Gần như cùng lúc Cố Nghiên cũng thêm WeChat với đồng nghiệp, có lẽ đồng nghiệp nhìn thấy phần giới thiệu trên WeChat của anh nên hiếu kỳ hỏi, “Luật sư Cố là người thành phố Y sao?”

Cố Nghiên gật đầu.

“Thành phố Y rất xa đó, vậy sao anh đến thành phố C vậy?”

Anh uống một ngụm nước, “Bạn gái tôi ở đây.”

Đồng nghiệp đột nhiên im bặt.

Nghe thế, luật sư Trương túm lấy anh nói chuyện, “Bọn tôi chưa từng nhìn thấy bạn gái của cậu đâu đấy, che che giấu giấu cứ như bảo bối thế?”

Nhiêu Tĩnh đặt điện thoại xuống, đối diện với ánh mắt của Cố Nghiên, chỉ nghe anh nói, “Cô ấy đúng là bảo bối.”

Tôm hùm đất đã được mang lên, trước đó mấy ngày Nhiêu Tĩnh vừa làm nail, cho dù có găng tay dùng một lần cũng vẫn cảm thấy bất tiện, nên cũng không ăn, ai biết anh chàng luật sư họ Trương kia còn muốn bóc cho cô.

Lúc này cô nói muốn đi vệ sinh.

Tránh ở cửa nhà vệ sinh rút một điếu thuốc, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Cố Nghiên xa xa đang đi tới.

Cô nghĩ thầm thật sự là dai như đỉa, đã chuẩn bị cau có nhìn anh, ai biết người ta lại đi qua giống như không thấy cô, đi thẳng tới buồng vệ sinh nam.

Nhiêu Tĩnh không nhịn được đảo mắt khinh thường với bóng lưng của anh, lại hút mấy hơi thuốc còn lại định đi.

Lúc này trong hành lang đối diện có mấy người đàn ông đi tới, là mấy ông chủ nhỏ của doanh nghiệp tư nhân mà trước đó Giang tổng đã dẫn cô đi tư vấn, lúc ấy Giang tổng dẫn cô đi để tiếp rượu với bọn họ, nghe họ chém gió công ty mình như nào như nào, nhưng tư chất lại rất kém, hơn nữa uống nhiều rượu thì bắt đầu không có phép tắc lại động tay động chân, Giang tổng cũng làm như không thấy, chỉ để lại mình cô đấu trí đấu dũng với bọn họ ở trên bàn rượu.

Nhiêu Tĩnh thầm mắng oan gia ngõ hẹp, muốn quay đầu đi vào phòng vệ sinh nữ đã không còn kịp rồi.

Mấy người này đã nhìn thấy cô, mượn rượu đi nhanh tới.

“Ôi chao, đây không phải là Nhiêu Tĩnh, bông hoa của DR đây sao?” Một người đàn ông cười bỉ ổi.

Nhiêu Tĩnh tự biết không tránh được đành phải nở một nụ cười nhẹ, “Chào Trương tổng.”

Ông ta nhìn dáng người ngày càng quyến rũ của cô, đằng sau có người hỏi, “Trương tổng, không định giới thiệu người đẹp này một chút à?”

Trương tổng nọ mỉm cười, giơ tay thật sự bắt đầu giới thiệu, “Đây là đóa hoa của ngân hàng DR, Nhiêu Tĩnh, quản lý Nhiêu.”

Nhiêu Tĩnh vừa nghe hai chữ “đóa hoa” thì nắm chặt tay, cô tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, “Trương tổng, anh đang nói ai thế?”

Trương tổng nọ nâng cái bụng, vẫn đầy mỡ như trước, “Cô dấy, người đẹp Nhiêu.”

Nhiêu Tĩnh cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ không kìm được, nên nhấc chân chuẩn bị đi, ai biết bọn họ không có ý muốn để cô đi.

Trong lòng cô hừ lạnh, là thời đại gì rồi, còn giở trò lưu manh với cô?

Cô đang định lên tiếng, lại bị người ở phía sau kéo một cái, cô lùi về sau mấy bước, phát hiện bản thân đã đứng ở sau người Cố Nghiên.

“Cậu là ai?” Trương tổng kia thấp hơn anh rất nhiều, lại còn càn rỡ mà chất vấn anh.

Thậm chí anh còn không thèm nhìn ông ta, chỉ trả lời, “Bạn trai của cô ấy.”

Trương tổng nghe xong lại càng cười bỉ ổi hơn, “Ồ, bạn trai? Tôi còn tưởng đóa hoa đây duyệt qua vô số đàn ông, sẽ không có bạn trai cơ đấy.”

Nếu không phải trên người Nhiêu Tĩnh đang mặc đồng phục của DR, chắc chắn ngay lập tức cô sẽ giơ tay thưởng cho ông ta mấy cái bạt tai.

Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của Cố Nghiên vang lên, “Ông nói cái gì?”

“Tôi nói đóa…”

“Bịch—”

Tốc độ quá nhanh, đợi Nhiêu Tĩnh phản ứng lại thì Cố Nghiên đã đấm gã Trương tổng nọ mấy phát rồi.

Đám người đi vùng với Trương tổng đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức tham gia, mấy người vây xung quanh đánh một mình Cố Nghiên.

Nhiêu Tĩnh mơ hồ ở nguyên chỗ cũ lại bị Cố Nghiên đẩy ra, mắt thấy anh bị đám người vây đánh, Nhiêu Tĩnh thét lên chói cả tai, dẫn tới một đám người trong tiệm thò đầu ra nhìn.

Cô lại tiếp tục khàn giọng hô to, “Xàm sỡ, có người xàm sỡ!”

Trong nháy mắt một đám dũng sĩ từ trong tiệm vọt ra, “Ai? Là ai?”

Nhiêu Tĩnh chỉ vào đám người Trương tổng kia, “Bọn họ!”

Sau đó, cũng không có sau đó nữa, Nhiêu Tĩnh lôi kéo Cố Nghiên chạy ra ngoài.

Cũng không biết là chạy bao lâu rồi, chạy tận đến bên cạnh xe của cô, cô mới thở hổn hển nhìn anh.

Anh cũng bị bao vây ăn vài phát đạp, khoé mắt có hơi rách da, miệng vết thương tuy không lớn nhưng vẫn đang chảy máu.

Tay của anh còn đang nắm lấy tay của cô, cô nhìn vết thương ở trên mặt anh thì hỏi, “Đau không?”

Anh lắc đầu.

Nhiêu Tĩnh không nói gì, một lát sau mới hỏi, “Làm sao lại đi đánh người ta?”

Anh không lên tiếng, cô đẩy anh một cái, “Hỏi anh đó, nói đi!”

Tay của anh kéo cô lại rồi ôm vào trong ngực, cô mềm mại không xương, tạm thời lại cũng quên giãy dụa.

Bên tai có tiếng hít thở của anh, còn mang theo sự hổn hển sau khi chạy.

Anh nói, “Nhìn ông ta không vừa mắt, thì đánh thôi.”

“Anh làm gì mà nhìn ông ta không vừa mắt?”

“Ông ta ức hiếp em.”

“Lại không mất miếng thịt nào, loại chuyện này ngày nào cũng diễn ra ở chỗ làm việc.”

Cố Nghiên ôm chặt cô ở trong ngực, “Có anh ở đây, anh sẽ không để em bị ức hiếp.”

Nhiêu Tĩnh im lặng, cô ở trong ngực anh, có thể từng chút một nghe thấy tiếng tim đập của anh.

Cô nhắm mắt thầm thở dài, lúc lâu sau mới nói, “Anh bị thương rồi, tôi bôi thuốc giúp anh.”

Nhiêu Tĩnh dẫn Cố Nghiên về nhà, bên trong căn hộ cao cấp của cô thật lộn xộn, không hề giống nhà của một người phụ nữ.

Cố Nghiên đảo mắt nhìn quanh, Nhiêu Tĩnh tuỳ ý ném cho anh một cái bọc giầy.

“Nhà của tôi không có dép lê của đàn ông, anh cố chịu trùm tạm cái bọc giầy vào là được rồi.”

Cố Nghiên nhận lấy, từ từ mang vào.

Nhiêu Tĩnh đi vào tủ để đồ trong phòng bếp tìm tăm bông và nước khử trùng.

Lúc khử trùng miệng vết thương cho Cố Nghiên, anh hơi nhíu mày.

“Anh là luật sư đó, cũng không phải là trẻ con, nói đánh nhau liền đánh nhau, không hề có sự nhã nhặn của cái nghề này của các anh, giống như tên ngốc vậy.” Nhiêu Tĩnh vẫn đang mắng anh.

Anh vươn cánh tay dài ôm chặt lấy cô, kéo cô dán lên người mình.

Anh ngồi cô đứng, anh ngửa đầu, ánh mắt khoá lấy cô, “Em không có đối tượng xem mắt.”

Là câu trần thuật.

Nhiêu Tĩnh giật mình, giọng nói của anh lại văng vẳng bên tai.

“Em không nhớ anh chút nào sao?”

Bàn tay đã vuốt ve ở đường cong lả lướt sau lưng của cô.

Hô hấp của Nhiêu Tĩnh theo động tác trên tay anh từ từ gấp gáp thêm mấy phần.

Lại vẫn mạnh miệng nói, “Tôi nhớ anh làm cái gì?”

Nhưng cơ thể cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực của anh, máu giống như đang bốc cháy, dần dần, cô có chút không chịu được, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Cô nghe thấy giọng nói đầy dục vọng của anh, “Nhưng anh nhớ em rồi.”

Dây cung ở trong đầu cứ như vậy bị kéo đứt.

Chân của cô mềm nhũn, cả người ngả vào trong ngực anh.

Một đêm này, giường như được sinh ra vì sự điên cuồng.