Sau khi xong việc, Nhiêu Tĩnh ngồi ở trên đầu giường lại muốn hút thuốc, bị Cố Nghiên tịch thu cái bật lửa.

“Ít hút thuốc lại, không tốt đối với sức khỏe.” Anh nói.

“Đúng là con cưng của mẹ.” Nhiêu Tĩnh nói vậy thì đột nhiên nghĩ tới mẹ anh, nên hỏi, “Mẹ anh sau này thế nào?”

Ánh mắt của Cố Nghiên xám xịt, “Bác sĩ nói có thể sẽ không chống đỡ nổi, cho nên anh mới xin nghỉ đưa bà đi du lịch, bà ấy nuôi dưỡng mấy anh em anh trưởng thành, làm lụng vất vả cả đời, lại nuôi dưỡng cháu trai cháu gái, vốn nên là tuổi hưởng phúc, lại…..” Anh không nói thêm gì nữa.

“Cha anh đâu?”

“Ba năm trước đột nhiên xuất huyết não, mất rồi, cũng là khi còn trẻ tích lũy quá nhiều bệnh tật.”

Hai người cứ thế ôm nhau ngồi ở đầu giường, không ai nói gì, Nhiêu Tĩnh nghe xong thì hơi cựa mình, “Vậy anh chính là con út, chẳng phải từ bé đã là bảo bối được cưng chiều trong nhà sao?”

Cố Nghiên cúi thấp cằm, ngửi ngửi hương thơm trên mái tóc cô, “Cũng tạm được, lúc nhỏ điều kiện gia đình không giàu có gì, cha mẹ mở tiệm ăn sáng, từ đó thì luôn ở trong tiệm để giúp đỡ.”

“Điều kiện không tốt còn sinh ba, trong nhà cũng không phải không có con trai.” Nhiêu Tĩnh nhịn không được nói thầm.

“Việc này đâu có thể khống chế, vả lại nếu không sinh thì làm sao có anh bây giờ.” Cô Nghiên nhấn eo cô ấy.

Nhiêu Tĩnh bị nhột lại trốn không được, tiếp tục hỏi, “Anh là tốt nghiệp đại học luật sao?”

“Ừ, trong nhà nghèo thì nghèo, nhưng dù sao cũng đã nuôi dưỡng ra ba cử nhân đại học.”

“Anh ở đây công tác bao lâu?” Nhiêu Tĩnh lại hỏi.

“Hai tháng.”

“Vậy sao anh lại nói với mọi người là bạn gái anh ở đây?”

Anh vòng cánh tay qua ôm chặt cô một chút, ánh mắt nhìn chăm chăm cô, “Vậy em có bằng lòng làm bạn gái anh không?”

Nhiêu Tĩnh đẩy anh, “Ai muốn làm bạn gái anh chứ.”

Anh giữ chặt cô, từ đằng sau cô ôm tới, bao phủ tai cô, “Nhiêu Tĩnh, anh nghiêm túc đấy.”

Nhiêu Tĩnh lại đẩy anh ra, vừa muốn nói lại bị anh giành nói trước, “Em dù sao cũng phải cho anh cơ hội theo đuổi em chứ?”

Nhiêu Tĩnh đột nhiên có chút buồn cười, anh vừa nãy là sợ cô trực tiếp từ chối sao?

Nhất thời hai người đều không động đậy, qua một hồi Nhiêu Tĩnh nói, “Được, vậy xem anh theo đuổi đến đâu.” Sau đó xoay người, dùng tay sờ vào trong cơ rực rắn chắc của anh, “Theo đuổi em hoặc là ông chủ hoặc là quý tử con nhà giàu, một luật sư nhỏ như anh, vẫn là nên quay đầu đi thôi.”

Cố Nghiên lại nắm lấy tay cô, “Ít nhất bạn tình của em bây giờ, là một luật sư nhỏ.” Nói rồi lại kéo cô xuống.

Nhiêu Tĩnh đẩy cũng đẩy không ra, đêm đó thật là một đêm không ngủ.

Cố Nghiên thật sự đã bắt đầu theo đuổi cô, không phải mang hoa tặng cho cô đúng giờ đưa tan làm, thì cũng là cuối tuần đưa cô đi ra ngoài ăn cơm, hoặc là cùng cô dạo phố giúp cô xách một đống thứ linh tinh.

Có thời gian cũng sẽ đi sẽ đi đến nhà cô ấy dọn dẹp vệ sinh cho cô ấy, cho rùa ăn, làm cơm.

Anh thật sự rất nghiêm túc theo đuổi cô, vả lại từ ngày theo đuổi cô trở đi thì không lấy tư cách bạn tình để trêu ghẹo cô như vậy nữa, buổi tối cũng không ngủ lại nhà cô.

Chị anh ở thành phố C, có một cô con gái rất đáng yêu, thỉnh thoảng anh giúp chị đón con sẽ mang cháu gái nhỏ cùng đi đón Nhiêu Tĩnh tan làm, thường xuyên qua lại, Nhiêu Tĩnh cùng với cô cháu gái nhỏ của anh cũng rất thân thiết.

Cuối tuần cô bé còn đòi cậu út đưa đến nhà cô chơi với rùa, rùa của Nhiêu Tĩnh vốn không sợ người, nhưng mà chính bởi vì cô bé này, mà nó hiện tại ngoại trừ Nhiêu Tĩnh thì chỉ cần nhìn thấy những người khác thì sẽ lập tức thụt đầu vào trong mai.

Cô bé cũng không coi mình là người ngoài, dù Nhiêu Tĩnh chưa nhận lời Cố Nghiên, nhưng cô bé đã xem Nhiêu Tĩnh trở thành mợ út của mình, cứ mở miệng là gọi mợ út mợ út.

Lúc đầu Nhiêu Tĩnh còn sửa cô bé, nhưng cô bé luôn không sửa, vẫn cứ gọi như trước, Nhiêu Tĩnh cũng chẳng thèm sửa nữa.

Có lần cô bé chơi với rùa chán rồi muốn chơi điện thoại, Cố Nghiên sợ làm hại đến mắt cô bé nên không đồng ý, cô bé bắt đầu giả bộ đáng thương với Nhiêu Tĩnh.

“Mợ út, con muốn chơi trò chơi xếp hình.” Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói.

Cố Nghiên ở bên cạnh nghiêm khắc nói, “Không được chơi, trên điện thoại của người lớn không có trò chơi xếp hình này.”

Cô bé tủi thân sắp khóc, Nhiêu Tĩnh ôm cô bé qua, cô trừng Cố Nghiên, “Anh hung dữ như thế làm gì? Không phải chỉ là chơi trò chơi thôi sao? Chơi một lát vẫn không sao.”

Cố Nghiên: “….”

Cô bé được bênh vực, càng thuận tiện kể lể, những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, kể khổ với Nhiêu Tĩnh, “Cậu hung dữ với con.”

Nhiêu Tĩnh rút giấy ra lau lau nước mắt cho cô bé, lại trừng Cố Nghiên một cái, “Chúng ta không thèm chơi với cậu con nữa.” Cầm điện thoại lên mở trò chơi xếp hình cho cô bé.

Cố Nghiên: “……”

Cứ như vậy mở ra trò chơi xếp hình cho cô bé bằng điện thoại của Nhiêu Tĩnh, ai biết cô bé chạy loạn, điện thoại di động bị cô bé không cẩn thận làm rơi vào bồn cầu.

Lần này cô bé hoảng sợ, nhìn mặt Cố Nghiêm như muốn ăn thịt người, lập tức trốn sau lưng Nhiêu Tĩnh, “Mợ út, cậu sắp đánh con!”

Cố Nghiên mở nút tay áo, quát, “Con qua đây cho cậu!”

Nhiêu Tĩnh che trước người cô bé, “Anh nói to như vậy làm gì? Dọa con bé rồi.” Nhìn lại cánh tay trần của anh. “Anh thật sự muốn đánh con bé hả?”

Cố Nghiên nhìn chằm chằm đứa cháu gái tinh nghịch, anh lại không biết làm thế nào với con bé, anh chỉ có thể đi đến nhà bếp cầm một đôi đũa, “Anh đi vớt điện thoại cho em.”

Nhiêu Tĩnh nhìn anh đi vào nhà vệ sinh khom người vớt điện thoại cho mình, nhất thời cũng trầm mặc.

Điện thoại sau khi được vớt lên được Cố Nghiên lau sạch sẽ, anh múc một ít gạo bỏ điện thoại vào, nói với cô, “Để như vậy một đêm, ngày mai chắc là có thể mở máy.”

Nhiêu Tĩnh gật gật đầu, anh cũng nhìn cô, hai người đều không nói.

Mãi đến khi Cố Nghiên lườm đứa cháu gái lại đi tìm rùa của Nhiêu Tĩnh, anh thở dài nâng bước chân đi qua.

Nhiêu Tĩnh lại kéo anh lại, “Để con bé chơi đi, không sao.”

Ánh mắt Cố Nghiên dừng lại ở tay đang nắm lên tay mình, Nhiêu Tĩnh lập tức buông ra, sau đó đi đến chỗ cô bé.

Nhà cô được sự Cố Nghiên sắp xếp trở nên sạch sẽ gọn gàng,

Cố Nghiên đối xử với cô cũng rất tốt, tốt đến mức nào ư, có một lần dây giày của cô tuột, ở trong thang máy, trước mặt rất nhiều người, anh ngồi xổm xuống thắt dây giày cho cô ấy.

Nhưng thái độ của Nhiêu Tĩnh đối với anh vẫn là không nóng không lạnh, giống như anh có làm nhiều hơn nữa thì cô cũng không động lòng.

Hôm đó Cố Nghiên đón cô ấy tan làm giống như ngày thường, trên đường anh cũng không nói gì, đến nhà cô làm cơm cho cô, dù chỉ ở chung một tháng ngắn ngủi, anh cũng đã biết khẩu vị và sở thích của Nhiêu Tĩnh.

Anh dường như cái gì cũng đều biết, trong khoảng thời gian anh ở đây, nhà cô giống như thay đổi hoàn toàn mới mẻ, cuối cùng cũng lấy lại dáng vẻ cần có của một căn hộ cao cấp.

Ăn cơm xong, Nhiêu Tĩnh thì cầm ipad lên xem kịch, anh đi rửa bát, rửa xong anh rót cho cô một ly nước ấm.

“Chiều mai anh phải trở về thành phố Y rồi.” Đứng bên cạnh cô một lúc, anh đột nhiên nói.

“Ừm.” Nhiêu Tĩnh nhìn màn hình ipad, mí mắt cũng không hề nâng lên lấy một cái.

“Tình hình của mẹ anh không được tốt, anh trai anh bảo anh về sớm một chút.”

“Ừm.”

Cánh gà kho cola anh đã làm rất nhiều bỏ trong tủ lạnh, em muốn ăn thì chỉ lấy ra bỏ vào trong lò vi sóng đun nóng một chút là được rồi.”

“Ừm.”

“Nước của rùa cũng thay xong rồi, nhớ ba ngày thay nước cho nó một lần, cho nó phơi nắng nhiều chút, nếu không nó cũng sẽ không khỏe.”

“Ừm.”

Anh đẩy ly nước đến bên tay cô, “Nhớ uống nhiều nước, em mỗi ngày luôn ngồi làm việc, lại ít vận động, rất dễ bị sỏi thận.” Thấy cô không cử động, anh từ từ thu tay về, cuối cùng nói, “Sau này đừng thức khuya nữa, nghỉ ngơi sớm chút.” Dừng một lát, anh lại nói, “Anh đi đây.”

Nhiêu Tĩnh vẫn cắm đầu xem phim, không nói một lời.

Cố Nghiên lại đứng một lúc, cuối cùng nâng bước rời đi.

Cô nghe thấy anh lấy đồ của mình đi ra hành lang thay giày, sau đó thì là tiếng đóng cửa, âm thanh không to, lại nghe rất chói tai.

Hôm nay Nhiêu Tĩnh xem là hài kịch, nhưng một lát sau, đáy mắt cô mờ mịt, sau đó một giọt nước mắt không kiềm chế được rơi xuống.

Cô đưa tay lên lau một chút, nhưng lại càng ngày càng không thể khống chế được.

Cô nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên khóc như một đứa trẻ, cô đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.

Mở cửa ra, Cố Nghiên vẫn đứng ngoài cửa.

Cô nhìn anh, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi.

Cô giơ tay đánh anh, còn đá anh, không nói gì, chỉ khóc nức nở.

Cố Nghiên đưa tay kéo cô vào trong lòng.

Anh nói, “Anh biết là em không nỡ xa anh mà.”

Nhiêu Tĩnh đã rất lâu rất lâu rồi không khóc như vậy.

Cô nói một cách đứt quãng, “Sao anh lại đối tốt với em như vậy? Từ trước đến giờ chưa từng có ai che mặt trời cho em, không có ai xếp hàng để mua kem cho em, không có ai tặng vòng bạc cho em, không ai đánh nhau để bảo vệ em, không ai làm cơm cho em, Cố Nghiên, sao anh lại tốt với em như vậy?”

Sự ấm áp chu đáo này, từ sau khi ông ngoại rời đi cô đã không còn cảm nhận được nữa.

Cô vốn cho rằng cả đời này cũng sẽ không còn được cảm nhận nó nữa.

Cố Nghiên ôm chặt cô, “Từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã muốn bảo vệ em.”

Nhiêu Tĩnh vẫn đang khóc, Cố Nghiên nâng mặt cô lên lau nước mắt cho cô.

Nhiêu Tĩnh nghẹn ngào hỏi, “Vậy anh vẫn đi sao?”

Đầu ngón tay anh dừng lại trên mặt cô, “Anh phải đi, tiễn mẹ anh đi đoạn đường cuối cùng.”

Nhiêu Tĩnh kéo tay anh, “Vậy anh còn trở lại không?”

Anh nhìn cô cười, lại kéo cô vào trong lòng, “Có chứ, bạn gái anh ở đây mà, anh làm sao không về được chứ.”

Nhiêu Tĩnh cũng ôm anh, cô cuối cùng cũng dám thẳng thắng với trái tim mình, cô nói, “Vậy em đợi anh.”

Cố Nghiên cúi thấp đầu hôn lên trán cô, “Được.”

Nửa tháng sau Cố Nghiên trở về, mẹ anh muốn gặp Nhiêu Tĩnh.

Sau khi Nhiêu Tĩnh biết được, lần đầu tiên xin nghỉ phép với Kỷ Dục Hằng, Kỷ Dục Hằng không hỏi gì lập tức phê duyệt cho cô nghỉ.

Cô mua vé của chuyến bay sớm nhất, nhưng bị delay, đợi đến lúc cô tới bệnh viện, mẹ anh đã đi rồi.

Nghe nói bà đi trong lúc ngủ, rất nhẹ nhàng.

Nhiêu Tĩnh tham dự tang lễ với tư cách là con dâu tương lai, đứng cùng với Cố Nghiên.

Ngày đó cô không chỉ gặp anh trai và chị gái của Cố Nghiên, còn có những người họ hàng thân thích khác, Cố Nghiên luôn nắm tay cô, Nhiêu Tĩnh cũng nắm chặt tay anh, không buông ra dù chỉ một lát.

Cô thấy mẹ anh nằm ở đó vẫn giống như lúc họ đi du lịch, tựa như đang ngủ.

Nhiêu Tĩnh lấy từ trong túi ra chiếc khăn lụa LV kia, nhẹ nhàng đặt ở trên quan tài thủy tinh của bà, cô từ đấy lòng nhẹ nhàng gọi một tiếng “Mẹ”.

Sau đó Cố Nghiên xin chuyển công tác đến thành phố C, anh chuyển vào nhà Nhiêu Tĩnh, hai người dính nhau như sam, chuyện đó đều chưa từng tiết chế.

Có một ngày Cố Nghiên tháo bao ra, phát hiện bởi vì hai người vận động mạnh quá làm rách cả bao.

Anh lập tức xuống giường mặc quần áo.

“Anh định đi đâu vậy?” Nhiêu Tĩnh hỏi.

“Đi mua thuốc cho em.”

“Đang ở kì an toàn, không sao đâu.” Nhiêu Tĩnh tính toán thời gian một chút.

“Dù sao cũng không tốt, vẫn là uống thuốc để đảm bảo chút.”

Nhiêu Tĩnh nhìn gương mặt căng thẳng của anh cười thì chỉ cười khúc khích, “Anh làm sao mà lại còn căng thẳng hơn cả em vậy?”

Cố Nghiên lại rất nghiêm túc, “Em vừa mới thăng chức quản lý dịch vụ khách hàng cấp cao, sự nghiệp còn đang thăng tiến, lúc này vẫn là không nên xảy ra sự cố gì.”

“Có thể xảy ra sự cố gì, em cũng hơn ba mươi rồi, dù cho có cũng không sao, thế nào? Ngân hàng muốn ép chị em phụ nữ thành gái ế, hay muốn là sản phụ lớn tuổi nữa hả?” Nhiêu Tĩnh nói xong lại kéo tay anh, “Hay là anh không muốn có con với em?”

Cố Nghiên kéo cô một cái, “Nói bậy gì đó, anh là loại người đó sao?”

Nhiêu Tĩnh làm nũng mà ôm thắt lưng anh, “Em biết anh không phải, nhưng tuổi của em thật sự không còn nhỏ nữa, nếu thật sự có thì chính là số mệnh.”

Cô từ trước đến giờ chưa từng thích trẻ con, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có con, nhưng sự xuất hiện của Cố Nghiên đã phá tan tất cả những kế hoạch ban đầu của cô, cô muốn có con với anh, nói chính xác là muốn có một gia đình với anh.

Cố Nghiên xoa xoa tóc cô, đương nhiên cũng không thể phản đối cô được, việc này kết thúc như vậy, ai biết được có lúc lại khéo như vậy, Nhiêu Tĩnh vậy mà thật sự có thai.

Sau khi đi tham gia tiệc chơi xuân cùng với bộ phận ở thành Nam thì cảm thấy bản thân có gì đó không thích hợp, trở về lập tức đi tiệm thuốc mua que thử thai, thử xong, hai vạch.

“Chết tiệt, chuẩn như vậy?”

Lúc Cố Nghiên trở về cô lập tức nhào vào lòng anh.

“Sao vậy?” Cố Nghiên hôn môi cô.

“Luật sư Cố, anh cũng quá lợi hại rồi đó, một phát là trúng ngay luôn nha.”

Cố Nghiên nhất thời còn chưa hiểu gì, Nhiêu Tĩnh đã đưa que thử thai cho anh xem.

Cố Nghiên biết đây là gì, nhưng nhìn không hiểu, “Đây là, có rồi hả?”

Nhiêu Tĩnh gật gật đầu.

Giây tiếp theo cô đã bị Cố Nghiên bế lên, anh cười giống như một tên ngốc.

Nhiêu Tĩnh đánh đánh anh, “Anh cẩn thận chút, còn chưa đến hai tuần, cần phải cẩn thận.”

Anh vội cẩn thận đặt cô xuống, lần đầu tiên làm cha, anh tràn đầy hạnh phúc, liên tục hôn cô, “Cảm ơn vợ.”

Nhiêu Tĩnh quay người kiêu ngạo với anh, “Ai là vợ anh.”

Tay anh ôm phần bụng còn đang bằng phẩn của cô, “Con cũng đều có rồi, em còn muốn ‘ăn xong chùi mép’ mà được sao?” Anh lại cầm tay Nhiêu Tĩnh hôn rồi lại hôn, khóe mắt có chút đỏ, “Ngày may mình đi đăng ký kết hôn nhé.”

Nhiêu Tĩnh đẩy anh, “Lãnh cái rắm, hộ khẩu của anh còn đang ở thành phố Y.”

Cố Nghiên nói, “Anh mang đến rồi.”

Nhiêu Tĩnh sửng sốt, ánh mắt anh thâm thúy, “Ngày đó từ thành phố Y chuyển công tác đến, anh đã mang theo, bởi vì anh biết, sau này nhà anh chính là ở đây.”

Nhiêu Tĩnh rơi nước mắt, vẫn cứng miệng như trước, “Ngốc.”

Cố Nghiên thật sự giống như một tên ngốc cười với cô, bị cô đưa tay không ngừng nựng mặt.

Đứa trẻ này giống như phúc tinh, lúc mang thai được hai tháng, Cố Nghiên nhận được một cơ hội chuyển đến Singapore làm việc, nhưng sau khi anh biết được tin này lại rất không vui, có hơi thất thần trở về nhà, còn là Nhiêu Tĩnh hỏi anh mới nói.

“Thăng chức kiếm được nhiều tiền là việc tốt mà?” Cô kinh ngạc hỏi, còn tưởng chuyện gì cớ chứ, cô xoa xoa bụng, “Nhóc à, con đúng thật là phúc tinh của nhà mình đó, con vừa đến thì cha con đã được thăng chức rồi.”

Cố Nghiên nhìn cô, “Em rất vui sao?”

“Ngốc mới không vui ấy.”

Cố Nghiên vẻ mặt nghiêm túc, “Nếu anh đi rồi, chúng ta chính là ở hai nước, em hiện tại còn đang mang thai, anh thật sự không yên tâm để em ở nhà một mình.”

Nhiêu Tĩnh nói, “Chị anh không phải ở thành phố C sao? Cứ hai ba hôm chị ấy đều mang thuốc bổ đến cho em, em còn chưa hiện rõ là mang thai, thì sắp bị ăn đến béo rồi.”

“Chị anh cũng không thể giống anh ngày ngày ở bên cạnh em, hơn nữa chị ấy cũng có chồng con, sao có thể có đủ thời gian chăm sóc em cho tốt được, nói tóm lại việc này hiện tại đối với anh mà nói không phải là thời cơ tốt.” Anh nhíu mày nói.

Nhiêu Tĩnh nắm tay anh, “Ông xã, anh đừng từ bỏ cơ hội nha, em thật sự không sao.”

“Em đừng chủ quan như vậy, em đang mang thai, không phải chuyện nhỏ, hiện tại chúng ta là vợ chồng, anh không thể giống như trước, có được cơ hội nói đi liền đi, không chỉ nói em hiện tại đang có thai, ngay cả em không có thai anh cũng không thể đi một cách thoải mái được.” Cố Nghiên cầm chặt tay cô.

Nhiêu Tĩnh vô cùng ấm áp, nhưng anh vẫn là bộ dạng có một đống tâm sự chồng chất, lại nói với cô, “Em nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Vậy anh dự định làm sao?” Nhiêu Tĩnh lại hỏi.

“Cơ hội cũng không phải chỉ có một lần, hiện tại đối với anh em và con là quan trọng nhất, những thứ khác, sau này hãy nói đi.”

Nhiêu Tĩnh cũng không nói gì, chỉ thấy ở trong ánh mắt kiên định của anh cũng ngầm đưa ra một quyết định.

Cô đột nhiên đề nghị từ chức, khiến một người luôn tỏ ra bình tĩnh như Kỷ Dục Hằng, trong mắt cũng thoáng một tia kì lạ.

“Chị mới được đề nghị nâng lên quản lý dịch vụ khách hàng cấp cao, chức vụ này, cả DR cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” Anh nhắc nhở.

Nhiêu Tĩnh gật đầu, “Tôi biết, nhưng hiện tại tôi rất rõ mình muốn làm gì.”

Kỷ Dục Hằng nhìn đơn từ chức cô trình lên, lại đẩy về, “Tôi đề nghị chị nên suy nghĩ lại, từ chức có ý nghĩa gì chị cũng biết rất rõ, với lý lịch và thành tích của chị, sau này rất có thể sẽ ngồi được vào vị trí này của tôi.”

Nhiêu Tĩnh đứng trước bàn làm việc của anh, cũng không cầm đơn từ chức của mình về, cô nói, “Nhiêu Tĩnh tôi làm ở DR chín năm rồi, nói về dã tâm, tôi luôn có, nhưng công việc có khởi sắc đến đâu thì cũng chỉ là tôi một mình cố gắng, một cô gái như tôi, đi đến được như ngày hôm nay quả thực không dễ dàng gì, có thể khiến tôi quyết định thoải mái buông bỏ như vậy, chắc chắn là một thứ có giá trị hơn đối với tôi.” Nhiêu Tĩnh nhìn Kỷ Dục Hằng, “Lão đại, câu nói tiếp theo xin anh đừng để bụng, anh cũng xuất thân từ một gia đình không trọn vẹn, mà tôi, tuy cả hai cha mẹ đều khỏe mạnh, nhưng lúc tôi mười tuổi thì cả hai đều đã vứt bỏ tôi, tôi trở thành gánh nặng của bọn họ, nếu không phải ông ngoại nhận nuôi tôi, thì tôi chẳng khác gì với những đứa trẻ mồ côi, mọi người đều nói Nhiêu Tĩnh tôi tính tình quái dị, bọn họ đâu biết tôi từ nhỏ đã trải qua những gì.”

Phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng yên tĩnh đến mức có thể nghe được giọng Nhiêu Tĩnh vọng lại.

“Những đứa trẻ như chúng ta, từ nhỏ đã rất thiếu tình yêu thương, tiền bạc, danh lợi, cũng không có gì có thể lấp đầy vết thương khắc sâu từ tận đáy lòng tôi của thời thơ ấu đó, so với tiền đồ, tình thân và gia đình đối với những người như chúng ta mà nói mới là quan trọng nhất, càng thêm quý giá hơn nữa, đây cũng là lý do tại vì sao lúc đó anh lại buông bỏ tiền đồ tốt đẹp, dứt khoát trở về nước chăm sóc người mẹ ốm nặng, đúng chứ?” Nhiêu Tĩnh thẳng thắng nói.

Kỷ Dục Hằng im lặng.

“Cho nên lão đại, trong lòng tôi hiện tại cũng giống với anh lúc đó, tôi chỉ muốn ở bên cạnh người tôi yêu, không vì sao cả, chỉ bởi vì anh ấy đáng giá.”

Im lặng rất lâu, Kỷ Dục Hằng cuối cùng có động tĩnh, anh nhận lấy đơn từ chức của cô một lần nữa, nói câu, “Tôi biết rồi.”

“Cảm ơn lão đại.” Nhiêu Tĩnh lại nói tiếp, “Câu nói tiếp theo không phải với tư cách là cấp dưới, là lấy tư cách cá nhân tôi.”

Kỷ Dục Hằng nâng mắt.

“Nhiêu Tĩnh tôi tốt nghiệp là vào DR, làm việc ở đây chín năm, đã gặp qua đủ loại đàn ông, gặp phải đủ loại lãnh đạo, nhưng Kỷ Dục Hằng anh, là người duy nhất mà tôi ngưỡng mộ trong cuộc đời làm việc của mình, bộ phận đã từng tranh giành cấu xé lẫn nhau, lòng người khác nhau, cực kỳ hỗn loạn, mỗi người có mỗi tính toán riêng, sau này tan đàn xẻ nghé, nguy cơ sụp đổ, bộ phận không ổn định, anh còn trẻ mà bằng sức lực của mình đã chống đỡ được bộ phận, đã thể còn phát triển được tới quy mô lớn như hôm nay, quả thực lợi hại, anh tủy trẻ, nhưng lại không tự cao tự đại giống với Giang Phong, anh cũng không coi những nữ nhân viên như chúng tôi ra làm như quân cờ hoặc lá chắn đẩy đi tiếp rượu xã giao, dù cho bản thân uống đến phải xuất huyết dạ dày cũng chặn ở phía trước quyết đấu tới cùng, anh rõ ràng nhiều lần có đường tắt nhưng lại muốn dựa vào chính chình để đi lên, anh quả thực có bản lĩnh, khiến bộ phận phát triển thị trường quả thực đạt được vị trí thứ nhất của cả ngân hàng. Anh tuy nhỏ tuổi hơn so với tôi, nhưng nói về năng lực tôi thật sự rất phục.” Nhiêu Tĩnh ngừng một lát lại nói, “Duyên phận cấp trên cấp dưới của tôi và anh dừng lại tại đây, cảm ơn anh đã chiếu cố tôi quãng thời gian qua, cũng chúc anh tiền đồ sáng lạn, từng bước thăng chức.”

Kỷ Dục Hằng nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn, cũng chúc chị sau này thuận buồm suông gió, gia đình hạnh phúc.”

Nhiêu Tĩnh cười, nâng bước rời đi, lúc sắp mở cửa phòng làm việc lại bỗng nhiên quay người.

“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.”

Kỷ Dục Hằng lại nâng mày.

Nhiêu Tĩnh nhìn anh, “Sau khi tôi đi, phiền anh chuyển khách hàng của tôi và toàn bộ khoản tiền gửi sang cho tiểu Đồ, việc cô ấy bị người khác chèn ép trong chuyện ký hợp đồng chính thức, sư phụ như tôi không giúp được gì cho cô ấy, chỉ có thể làm đến đây thôi.” Dừng một lát lại nói, “Hãy đối xử tốt với tiểu đồ đệ của tôi một chút, con bé thật thà, lại là một cô gái rất tốt.” Nói xong cô cũng không dừng lại, xoay người rời đi.

Bước ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng, xa xa Nhiêu Tĩnh nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh với Triệu Phương Cương đang  chí chóe.

Ánh mắt của cô mang theo ánh sáng ấm áp như người mẹ, từ từ đi ra, trong lòng thầm nói.

Tạm biệt, nhóm của tôi, tạm biệt, DR.

Chương 147: Ngoại truyện: Nhiêu Tĩnh (10)

Nhiêu Tĩnh tiền trảm hậu tấu chuyện nộp đơn từ chức, Cố Nghiên rất kinh ngạc.

“Việc lớn như vậy, em cũng không thương lượng với anh một chút đã tự ý quyết định sao? Em thật nghĩa anh không mắng em đúng không?” Cố Nghiên rất tức giận, chính là thật sự rất tức giận.

Nhiêu Tĩnh nhìn anh đang ở đó tức giận, còn đổ thêm dầu vào lửa nói, “Sếp của em đã kí tên rồi, tiếp theo bộ phận kiểm toán sẽ tiến hành kiểm tra em, nhiều lắm cũng chỉ khoảng một hai tuần thôi, là em có thể phủi mông mà rời đi rồi.”

Cố Nghiên nâng cao giọng, “Nhiêu Tĩnh!”

“Làm sao vậy?”

Anh nắm lấy cánh tay cô, “Bây giờ đi tìm nhà sếp của em, bảo anh ta xe đơn từ chức của em đi.”

Nhiêu Tĩnh đẩy anh, “Thần kinh à, đơn đã được ký và gửi đến bộ phận nhân sự rồi, không kịp nữa rồi.”

“Em làm sao lại tùy hứng như vậy hả?” Cô đang có thai, Cố Nghiên không dám đụng mạnh, thế là giơ tay gõ lên bàn.

Nhiêu Tĩnh cũng không chịu yếu thế, “Làm sao hả? Em chính là tùy hứng như vậy đấy, lúc trước đều là anh chiều theo ý em, lần này đổi lại em giúp đỡ anh thì đã làm sao?”

“Anh không cần em hy sinh tiền đồ của bản thân để giúp anh.”

“Dù sao có thai rồi cũng phải xin nghỉ, đợi em trở lại, ai biết còn có vị trí của em không.”

“Vậy cũng không cần phải từ chức!”

Giọng anh cao giọng cô càng cao hơn.

“Em đây chính là muốn giúp anh, chính là muốn ở cùng anh, chính không muốn rời xa anh! Dù sao từ chức cũng đã từ chức rồi, sau này anh đi đâu em theo đó, đừng hòng nghĩ là sẽ vứt bỏ được hai mẹ con em.”

Cố Nghiên nhìn cô, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài.

“Em đúng là đồ ngốc.” Anh đi qua ôm cô thật chặt vào trong lòng.

Nhiêu Tĩnh vùi đầu vào lòng anh, “Cố Nghiên, em không muốn xa anh, nhưng em không muốn luôn để anh phải hy sinh vì em, cho nên lần này đổi lại đến lượt em.”

Cố Nghiên ôm chặt cô, “Không hối hận sao?”

Nhiêu Tĩnh lắc lắc đầu, “Không hối hận.”

Cố Nghiên thương tiếc cúi đầu hôn lên trán cô, “Cảm ơn em, vợ à.”

Nhiêu Tĩnh cũng ngẩng đầu hôn lên cái cằm cứng rắn của anh, “Sau này phải nhờ anh nuôi em nha chồng.”

Anh ngồi xuống, để cô ngồi lên trên đùi mình, ôm cô thật chặt, “Luật sư nhỏ anh đây sẽ nuôi em, còn là nuôi cả đời.” Lại đưa tay ôm bụng cô, “Còn có cả con nữa, vì hai mẹ con em, anh cũng phải dốc sức kiếm tiền.”

Nhiêu Tĩnh vòng tay qua cổ anh, hôn môi anh, đột nhiên hỏi, “Chồng, em lúc trước hung dữ như vậy, tính tình lại xấu, anh yêu em ở điểm gì vậy?”

Cố Nghiên cũng quay lại hôn cô, “Lần đầu tiên nhìn thấy em thì cảm thấy em thật là xinh đẹp, giống một bông hồng có gai nhọn, khó mà tới gần, có chút hiếu kỳ đối với em, đồng thời cũng có ham muốn chinh phục của đàn ông, luôn cảm thấy em là đang mang mặt nạ để ngụy trang bản thân, muốn tháo mặt nạ của em xuống để xem xem em một cách chân thực.” Anh cúi đầu hôn cô, “Mà sau đêm đó, em ngồi ở bên cạnh, nhất cử nhất động càng tác động đến trái tim anh.”

“Anh đừng nói là hễ thấy người xinh đẹp đều sẽ thích đấy nha?” Nhiêu Tĩnh cố ý hỏi.

Anh rất nghiêm túc mà lắc đầu, “Không, chỉ đối với em như thế. Lần đầu tiên gặp em, thì đã nhịn không được muốn tiếp cận em.”

“Dẻo miệng chưa kìa.” Nhiêu Tĩnh dùng đầu ngón tay nhỏ bé điểm điểm vào môi anh, “Sau đó anh bảo mẹ hỏi em có người yêu chưa, còn giới thiệu anh cho em sao?”

Cố Nghiên giải thích, “Thật sự không có mà, là mẹ thích em, muốn để em làm con dâu út của bà, tâm nguyện lớn nhất của bà chính là có thể nhìn thấy anh có bạn gái.”

Nhiêu Tĩnh suy xét phán đoán một chút, “Chẳng lẽ anh chưa từng có bạn gái sao?”

Cố Nghiên nói, “Hồi đại học từng có một người, sau này thì chia tay rồi.”

Nhiêu Tĩnh nhìn anh, “Sao lại chia tay vậy?”

“Anh không có tiền, không thể cho cô ấy thứ cô ấy muốn, có người mua cho cô ấy những thứ xa xỉ, cô ấy cảm thấy có mặt mũi, nên chạy theo người đó.”

Nhiêu Tĩnh lại dùng đầu ngón tay chọc chọc anh, “Vậy lúc đó anh không sợ không thế cho em thứ em muốn, rồi em cũng chạy theo người khác sao?”

Cố Nghiên cầm tay cô, lắc đầu, “Em không giống cô ấy.”

“Không giống chỗ nào?”

“Em chính là khẩu xà tâm phật, từ khoảnh khắc em đổi chỗ trên xe với mẹ là anh đã nhìn ra, em miệng hùm gan sứa, tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc rất chặt chẽ, cứng rắn không thể phá hủy, nhưng thật ra trong lòng lại thiếu hụt cảm giác an toàn, em cần được yêu, được che chở.”

Câu nói của anh nhất thời khiến Nhiêu Tĩnh trầm mặc.

Anh dịu dàng vuốt ve tóc cô, “Anh luôn rất muốn hiểu rõ về quá khứ của em, nhưng em không muốn nói thì anh cũng sẽ không ép buộc em.”

Nhiêu Tĩnh nghe anh nói vậy thì như tìm thấy được sự an ủi, ở trong ngực anh như tìm được nơi để dựa vào, cô giống như một chú mèo được thuần phúc, giờ phút này ngoan ngoãn nằm tròng vòng tay anh.

“Cũng không có gì không thể nói, chỉ là em lúc trước rất chán ghét mọi thứ mà ban đầu gia đình đã mang lại cho em, nó khiến em không tin tưởng được bất kỳ ai, một cái nhà mà chẳng thể gọi là nhà.” Im lặng một lát, Nhiêu Tĩnh mở miệng.

“Nếu là việc cũ đau khổ thì đừng nói.” Cố Nghiên khuyên cô.

Nhiêu Tĩnh lắc lắc đầu, vẫn là lựa chọn kể tất cả mọi chuyện đã qua cho anh nghe, từ lúc nhỏ đến khi đi làm, tất cả tất cả, không hề giữ lại.

“Em từng không tin vào tình yêu, cho rằng giữa phụ nữ và đàn ông chỉ có tình dục, nhưng cho đến khi anh xuất hiện.” Sau đó Nhiêu Tĩnh nhìn Cố Nghiên chằm chằm.

Cố Nghiên đau lòng ôm cô chặt trong ngực, anh hôn lên vành tai cô, “Sau này em sẽ luôn có anh ở bên cạnh, dù cho đến già, cũng để em đi trước anh, tuyệt đối không để em lẻ loi một mình ở trên thế gian này.”

Nhiêu Tĩnh nhịn không được cười, đánh anh một cái, “Anh đây là tỏ tình hay là nguyền rủa em đấy hả?”

“Anh nghiêm túc đấy.”

Nhiêu Tĩnh cũng nâng mặt anh hôn lên, cô nói, “Em biết. Cảm ơn chồng của em.”

Cảm ơn anh, đã cho em tình yêu của anh, cũng dạy em biết cách yêu, khiến em tin tưởng vào tình yêu.

Cố Nghiên cũng hôn lại cô, “Không cần cảm ơn, lòng anh cam tâm tình nguyện.”

Nhiêu Tĩnh trải qua sự kiểm tra của DR, cô chính thức tiến hành quy trình từ chức.

Cô chuyển tất cả khách hàng của mình sang cho Đồ Tiểu Ninh, đó đều là tâm huyết làm việc nhiều năm của cô, có những khách hàng này, có thể bảo đảm cho cô bé kia được lên nhân viên chính thức, cũng có thể bảo vệ cô ấy sau này đứng vững chân ở DR.

Trước khi rời đi, Cố Nghiên mời cả bộ phận đi ăn một bữa, bữa ăn ra mắt hơi muộn này vốn nên là vui vẻ, nhưng lại bởi vì sự rời đi của cô mà mọi người đều tỏ ra buồn bã không vui, nhất là Triệu Phương Cương ngày nào cũng chí chóe với cô, hôm đó cũng không trêu chọc cô một câu nào.

Lúc cụng ly với Cố Nghiên, anh ấy nói, “Chăm sóc tốt chị của tôi nha! Nếu không tôi sẽ bay đến Singapore trút giận cho chị ấy đấy.”

Mọi người lúc này mới cười.

Nhưng trong lòng Nhiêu Tĩnh biết, Triệu Phương Cương thật sự không nỡ rời xa mình, bọn họ là hai người kỳ cựu nhất còn tồn tại ở bộ phận này, thấy bộ phận từng bước từ thất bại rồi lại một lần nữa thành công, phát triển đến rực rỡ như ngày nay, hai bọn họ cũng từ đối thủ cạnh tranh trở thành anh em thân thiết, đó là một loại ăn ý vượt quá mức đồng nghiệp bình thường, không ai có thể hiểu, cũng sẽ không có ai hiểu, chỉ có hai bọn họ hiểu.

Cuối cùng đổi lại thành cô trêu chọc anh ấy, “Sau này sẽ không có ai cãi nhau với cậu nữa, cậu nên vui mới đúng.”

Triệu Phương Cương nói, “Tôi một mình cô đơn.”

“Vậy quyết định tìm một người bạn gái là sẽ không cô đơn nữa, nói thật, cậu cũng không còn trẻ nữa, thật sự nên tìm một mối ổn định rồi, đừng có cả ngày lêu lổng nữa.”

Triệu Phương Cương chắp tay, “Chị vẫn là nên đi đi chị gái.”

Thế là mọi người lại cười.

Sau đó chính là tạm biệt với Tiểu Đồ Ninh.

Cô bé này thật sự không nỡ rời xa cô, nước mắt không ngừng rơi.

Nhiêu Tĩnh bị cô ấy làm cho cũng có chút khó chịu, sau đó vươn hai tay ra nói, “Tiểu Đồ, chị vẫn thiếu em một cái ôm, sư phụ đối với em quá nghiêm khắc, luôn mắng nhiếc ghét bỏ em, nhưng chị biết em không ngừng thầm lặng nỗ lực.”

Đồ Tiểu Ninh đi qua ôm cô, có chút nghẹn ngào gọi, “Sư phụ.”

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, “Thiên hạ không có buổi tiệc nào mà không tàn, con người rồi cũng sẽ lớn lên. Sư phụ tin em trên con đường này sẽ đi càng ngày càng tốt, càng ngày càng xa, chị đợi em ngày thay thể được vị trí của chị, bởi vì em chính là đồ đệ của Nhiêu Tĩnh chị, không thể làm mất mặt Nhiêu Tĩnh chị, có nghe không?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Vâng ạ.”

Cô vỗ về cô ấy như một người chị, ánh mắt dừng lại ở chỗ Kỷ Dục Hằng rất nhanh lại dời đi.

“Cố lên nha tiểu Đồ, chúc em hạnh phúc.”

“Chị Nhiêu, em sẽ rất nhớ chị.”

“Vậy thì đến Singapore tìm chị chơi, chị đợi em.”

“Dạ.”

Một màn tiệc chia tay, cô chính thức nói tạm biệt với DR, có không nỡ, cũng có đau lòng, nhưng không có hối hận, dù sao cuộc đời mỗi người vẫn là nhìn về phía trước.

Trước khi rời xa thành phố C, cô đưa Cố Nghiên quay trở về quê nhà một chuyến, trở về căn nhà cũ đã rất lâu không trở về.

Toàn bộ căn phòng đã bị bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc.

Cố Nghiên sợ cô bị sặc bụi, muốn đi mua cho cô ấy cái khẩu trang, cô lại nói không cần.

Cô nói, “Anh ngồi lại đây với em một lát.”

Cố Nghiên cùng cô ngồi xuống, cũng không sợ bẩn.

Nhiêu Tĩnh nghiêng đầu dựa vào vai anh, nói với anh, “Lúc nhỏ em là một đứa cha không thương mẹ không yêu, bọn họ li hôn cũng không ai cần em, là ông ngoại nuôi em, cho em ăn ở, đưa em đi học, ông luôn ngồi ở đây nhìn em tan học trở về đọc sách viết chữ, chỉ có ông thật lòng thương yêu em, sau khi ông đi, thế giới của em biến thành màu đen, em cảm thấy sẽ không có ai đối tốt với em vô điều kiện giống như ông.”

Cố Nghiên cảm giác được cô đang khóc, từng giọt nước mắt xuyên thấu vào áo quần làm ướt nhẹp vai anh, anh đưa tay nhẹ nhàng lau cho cô, giống như dỗ dành một đứa trẻ, “Không sao rồi, sau này em đã có anh.”

Cô gật gật đầu, khóc nói, “Em thật sự thật sự, rất nhớ ông.”

Anh nói với cô, “Ông biết, cũng luôn dõi theo em, thấy em hiện tại như vậy, ông sẽ rất vui mừng.”

Nhiêu Tĩnh vùi đầu vào trong ngực anh, anh ôm lấy cô, tùy ý để cô phát tiết.

Trước khi rời đi cô lại đưa anh đến mộ của ông ngoại, dọn dẹp sạch sẽ mộ cho ông.

Như thường lệ, cô lại rót cho ông một ly rượu trắng, “Ông ngoại, giới thiệu với ông, đây là Cố Nghiên, chồng con, không ngờ đúng không? Con cũng lập gia đình rồi.”

Nụ cười của ông ngoại ở trên bia mộ vẫn như cũ rất hiền từ, giống như thật sự đang nhìn cô.

Cô đặt ly rượu vừa rót ở trước mộ ông, “Hôm nay không thể uống cùng ông, bởi vì con có thai rồi.” Cô nói xong thì xoa xoa cái bụng vừa mới hơi nhô ra của mình, lại nhìn ông, “Còn ông thì sao? Gần đây ở đó thế nào? Nhất định là cực kỳ vui vẻ, nếu không làm sao lại lâu như vậy không đến trong giấc mơ của con chứ?”

Cô đưa tay lau lau tấm ảnh chụp của ông, một lát sau, có vài giọt nước mắt rơi, cô lại nói với ông, “Con phải đi rồi, đi Singapore, sau này có thể rất lâu rất lâu mới có thể trở về thăm ông một lần, nếu như ông nhớ con, thì hãy đi vào giấc mơ tìm con nhé?”

Nước mắt rơi xuống ở bên chân, cô còn đang tiếp tục nói, giống như ông thật sự có thể nghe thấy, “Cố Nghiên đối với con rất tốt, tốt với con như ông vậy, con thật sự trưởng thành rồi, cũng lập gia đình rồi, con cũng sẽ không tùy hứng nữa, sẽ sống với anh ấy thật tốt, sau này, ông cứ yên tâm đi.”

Cô nhìn khuôn mặt hiền từ của ông ngoại trong bức ảnh, lau lau nước mắt, “Ông ngoại, lần sau trở về con sẽ uống với ông, đến lúc đó sẽ để cháu cố lạy ông.”

Cố Nghiên im lặng đưa khăn tay cho cô, cô nói không sao, anh ôm cô vào lòng, sau đó giống như hứa hẹn đối với ông ngoại, “Ông ngoại, hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, con là Cố Nghiên, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho tiểu Nhiên, ông yên tâm.”

Nhiêu Tĩnh nhìn bộ dạng trang nghiêm của anh thì nín khóc bật cười, “Ngốc.”

Anh xoa xoa tóc cô, không nói gì.

Mặt trời ngả về phía Tây, bọn họ đứng như vậy rất lâu rất lâu, lòng lại rất gần rất gần.

Trước khi rời khỏi thành phố C, Nhiêu Tĩnh tạm thời giao chú rùa nhỏ của cô cho cháu gái của Cố Nghiên.

Cô bé cực kì vui mừng, Cố Nghiên lại hết lần này đến lần khác dặn dò, “Con không được giày vò nó đó, cũng không được thường xuyên hù dọa nó.”

Cô bé điên cuồng gật đầu, “Biết rồi thưa cậu.”

Cố Nghiên vẫn không yên tâm, lại nói với chị của mình, “Con rùa này tuy chỉ là một con rùa không đáng tiền, nhưng nó là thú cưng của ông ngoại tiểu Tĩnh khi còn sống, cô ấy luôn coi nó như báu vật, chị cũng đừng cho con gái chị dày vò nó đến chết, thay em xem chừng một chút.”

Cố Chỉ nói, “Biết rồi biết rồi, lúc trước em chính là thương yêu đứa cháu nhỏ này nhất, bây giờ thì vợ cậu là nhất.”

“Chị!”

Chị ấy cười, “Được rồi được rồi, chị sẽ đích thân chăm sóc chú rùa này, nhất định để cho nó trường sinh bách lão, được chưa?”

Cố Nghiên lúc này mới yên tâm.

Chỉ là Nhiêu Tĩnh lúc mang chú rùa đi vẫn có chút không nỡ, nó cũng giống như biết cô sắp phải đi xa vậy, ngày đó luôn ở trong chậu nước thò đầu nhìn Nhiêu Tĩnh.

Nhiêu Tĩnh đỏ hoe mắt chào tạm biệt với nó, “Không phải chị vứt em đi đâu, chị vẫn sẽ trở về, chỉ là lần này thời gian đi sẽ rất lâu rất lâu, đợi chị trở về sẽ đón em về, được không?”

Chú rùa giống như nghe hiểu những gì cô nói, thò đầu chậm rãi co lại, nhưng lại không co vào bên trong mai, rồi cứ im lặng như vậy nhìn họ.

Nhiêu Tĩnh lại nhìn nó một lát, dặn dò một số việc cần chú ý với chị gái của Cố Nghiên rồi mới rời đi.

Trên đường đi, Cố Nghiên nắm tay cô, an ủi, “Sẽ không quá lâu đâu, đợi có cơ hội anh sẽ xin chuyển về.”

Nhiêu Tĩnh lắc lắc đầu, “Đời người luôn phải đối mặt với vui buồn ly biệt, chỉ cần hiểu rõ được cái gì quan trọng nhất với mình là được.”

Cố Nghiên siết chặt tay cô, cô cũng cầm chặt tay anh, đan chặt mười ngón tay với anh.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, cô biết, từ thời khắc này trở đi cô phải nghênh đón một cuộc sống mới, cùng với người cô yêu…….