Đồ Tiểu Ninh vừa nghe nhạc vừa ngủ gật trên xe, lơ mơ nghe thấy tiếng nôn mửa, mở mắt ra thì thấy Nhiêu Tĩnh đang ôm cái túi nôn, bỗng nhiên cô tỉnh táo lại.

“Chị Nhiêu, chị say xe à?” Cô nhanh chóng mở chai nước khoáng đưa cho cô ấy và vỗ vỗ lưng cho cô ấy.

“Tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm, vừa lên xe đã chóng mặt.” Nhiêu Tĩnh nôn xong thì buộc túi ném vào thùng rác dưới chân, sau đó lấy chai nước mà cô ấy đưa áp lên trán cho mát.

“Vậy lát nữa đến Nam Thành, chị nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm.”

Nhiêu Tĩnh nôn xong đã đỡ hơn nhiều, cô ấy nhắm mắt bắt đầu ngủ, Đồ Tiểu Ninh lại không muốn ngủ nữa, cô cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Kỷ Dục Hằng, hỏi xem anh ấy đã đi chưa, anh trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Chưa]

[Anh lái xe cẩn thận nhé]

[Ừm]

Điện thoại Nhiêu Tĩnh cũng đổ chuông, cô ấy nghe điện thoại mà giọng nói dịu dàng hiếm thấy.

“Vẫn còn sớm mà, chắc mới đi được một phần ba đường, ừ, em biết rồi, chỗ anh sao ồn ào ầm ĩ thế?” Hôm nay cô ấy mặc váy, đôi chân xinh xắn vắt chéo duyên dáng, lại thêm cách nói chuyện như nữ sinh của cô ấy, tổng thể như thiếu đi sự giỏi giang thường ngày, thay vào đó là sự dịu dàng đến mê người.

Giao diện wechat của Đồ Tiểu Ninh vẫn đang mở, cứ muốn nói điều gì đó với Kỷ Dục Hằng, thì nghe thấy Nhiêu Tĩnh điềm đạm hỏi: “Nhớ em à?”

Cô chưa từng thấy Nhiêu Tĩnh dịu dàng như thế bao giờ, không khỏi nhìn cô ấy thêm vài lần, xem ra lần này cô ấy đã gặp được chân ái, cũng không biết có phải do cô ấy ảnh hưởng hay không, Đồ Tiểu Ninh mở wechat và gửi một tin cho Kỷ Dục Hằng.

[Nhớ anh]

Lần này anh không trả lời ngay, cô bĩu môi, đợi một hồi cũng không thấy phản hồi, cô đặt điện thoại xuống có hơi không vui.

Lúc này Kỷ Dục Hằng đang đứng ở hành lang trên cùng của tòa nhà chi nhánh DR, vừa bước ra khỏi phòng tổng giám đốc để gửi tin nhắn thì đụng phải giám đốc bộ phận pháp quy đến tìm ông ấy ký giấy tờ, nên bị anh ta chặn lại nói vài câu, không hiểu sao anh ta nói chuyện như phi lao, cứ thao thao bất tuyệt.

Anh đút một tay vào túi quần và nghe, tay kia cầm điện thoại, cho đến khi có tiếng rung báo tin nhắn tới, anh cúi đầu.

Đồ Ninh lú: [Nhớ anh]

Mắt anh dán chặt vào màn hình điện thoại, dường như anh đã quên mất người đứng đối diện đang nói chuyện với mình.

Người kia thấy anh ấy có việc nên cũng nhìn đồng hồ rồi nói “Thôi chết! Xem tôi mải nói chuyện mà quên mất việc phải làm này, còn không vào thì lát nữa sếp sẽ đi mất.”

Kỷ Dục Hằng ngẩng đầu lên, anh ta đã vội vàng quay người đi đến văn phòng của tổng giám đốc.

Anh cầm điện thoại lên định gõ phím, đột nhiên dừng gõ, thoát wechat và chuyển sang giao diện cuộc gọi.

Đồ Tiểu Ninh vẫn đang nghe nhạc, điện thoại bỗng reo lên, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến, cô giật mình nhìn ngay sang Nhiêu Tĩnh, may mà cô ấy chưa tắt điện thoại nên không rảnh chú ý cô, cô vội nghe máy, nhỏ nhẹ nói” Alo?”

Có vẻ như Kỷ Dục Hằng đang đi đường, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, “Đến đâu rồi?”

Đồ Tiểu Ninh nhìn quanh, cao tốc ngoài cây thì toàn là xe, cô cũng không nhìn thấy biển báo nào, sau đó bèn nói, “Em không biết.” Sau đó cô lại nhìn quanh và hạ giọng nói: “Sao anh lại gọi điện thoại tới?”

Giọng anh ở đầu dây bên kia không nhanh cũng không chậm, “Anh cũng nhớ em.”

Đồ Tiểu Ninh hạnh phúc muốn nổ tung luôn, nhưng cũng chỉ có thể kìm lại tiếng hò reo trong lòng, chỉ nói một tiếng “Vâng”.

Nhiêu Tĩnh nghe điện thoại xong thì nhìn cô, Đồ Tiểu Ninh ho nhẹ, “Để lúc khác nói chuyện sau ha.”

“Ừm.”

“Đối tượng xem mắt của em gọi à?” Đồ Tiểu Ninh cúp máy, Nhiêu Tĩnh uống một ngụm nước khoáng rồi hỏi cô.

“Vầng.”

“Yêu thật rồi à?”

“Vàng.”

“Khi nào cho sư phụ gặp đây?”

Đồ Tiểu Ninh nghiêng đầu, “Nhưng em còn chưa được gặp sư công nữa đó nữa.”

Nhiêu Tĩnh lại ghét bỏ, “Cách xưng hô này khó nghe chết đi được, nghe như người già ấy.”

Đồ Tiểu Ninh cười, “Vậy em cũng đâu thể gọi người ta là sư mẫu được?”

Nhiêu Tĩnh liếc nhìn cô, ánh mắt nhìn vào tai nghe của cô, “Em mua tai nghe bluetooth của Apple khi nào đấy?”

Đồ Tiểu Ninh đưa tay sờ sờ, “Là, lúc trước ạ.”

Đây không phải tai nghe của cô, mà là của Kỷ Dục Hằng, cô thấy gần đây anh để nó trong phòng làm việc không dùng đến nên cô lấy dùng.

“Chị thấy rất nhiều người trong ngân hàng sử dụng nó, dáng vẻ đeo nó đi đường nghe điện thoại trông giống như mấy tinh hoa xã hội trong phim TVB vậy, đúng là các bạn trẻ đều thích chạy theo mốt.” Cô ấy chỉnh lại váy của mình và tự nhiên đổi đề tài, “Được rồi, hai ngày nữa sẽ bảo anh ấy mời em đi ăn một bữa.”

Đồ Tiểu Ninh nhếch mép, “Thật ạ?”

“Nói thừa, chị là sư phụ, chị lừa em bao giờ chưa.” Thấy mọi người xung quanh đang tán gẫu đánh bài, cô ấy tiến lại gần Đồ Tiểu Ninh, giọng điệu hơi chậm rãi, “Em cũng không còn nhỏ nữa, nếu đối tượng hẹn hò tốt thì quyết luôn đi, đàn ông, chung quy vẫn phải tìm người phù hợp, không nên quen người thích em ít hơn em thích người ta được, có vậy người ta mới biết trân trọng em, thương em, chiều chuộng em, chứ không phải cao cao tại thượng, còn em thì phải cẩn thận từng li từng tí, việc gì cũng cả nể, tình yêu mà như vậy thì vừa mệt mỏi vừa tầm thường, cuối cùng không đi được với nhau lâu dài, cho nên các cụ thường nói môn đăng hộ đối, đều có đạo lý cả.”

“Vâng, em biết rồi.” Đồ Tiểu Ninh hiểu được hàm ý trong đó, biết rằng cô ấy cũng vì muốn tốt cho cô mà nhắc khéo, nhưng giờ cô đã biết được tấm lòng của Kỷ Dục Hằng, và nhớ lại nhiều chuyện trong quá khứ, cô thấy mình thực sự được anh nâng niu trong vòng tay, anh luôn kiên nhẫn và chu đáo với cô, mỗi cử chỉ lời nói của anh, sự dịu dàng tỏa ra từ ánh mắt anh khi nhìn cô, giờ nghĩ kỹ lại thấy rất nhiều cái để nhớ, không phải là không có dấu vết khi nghĩ về nó, chỉ có cô ngu ngốc tin lời người khác và tự ti về bản thân mới ngó lơ những điều tốt đẹp mà anh dành cho cô, hạnh phúc này, người khác có nói thế nào cũng không bằng tự mình trải nghiệm, còn anh, chính là người chồng tuyệt vời của cô.

Ngủ một giấc trên xe, tỉnh dậy đã đến Nam Thành, xe chậm rãi lái lên núi, trên núi có rất nhiều đồi chè, dù trời đã tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy kiến trúc đơn sơ ẩn hiện giữa những đồi chè rộng mênh mông khi nhìn từ xa, thật thanh nhã, an nhàn và yên tĩnh.

Về đến homestay, mọi người lần lượt xuống xe, Triệu Phương Cương phụ trách làm thủ tục nhận phòng, đợi mọi người tập trung đông đủ thì bắt đầu thu thẻ căn cước.

“Nào nào nào, mọi người bắt cặp đi, ở đôi, nam nam, nữ nữ hoặc nam nữ đều được, tuỳ ý lựa chọn.” Anh ấy giơ tay lên bắt đầu trêu chọc không đứng đắn, bị Nhiêu Tĩnh đá cho một phát.

Anh ấy đành phải bớt bớt cái kiểu ba lăng nhăng của mình lại, “Đùa thôi, chỉ có đồng giới mới ở chung được nha.”

“Thế lão đại ở với ai?” Nhiêu Tĩnh tò mò hỏi.

“Lão đại ở phòng đơn, và phòng đôi không cùng khu với phòng đơn, sếp đã đặc biệt chuẩn bị một phòng VIP cho anh ấy.” Triệu Phương Cương đang đếm thẻ căn cước.

“Lão đại đúng là lão đại, chúng ta chỉ có thể hưởng đãi ngộ bình thường, còn anh ấy bao giờ cũng được đãi ngộ cao nhất.” Nhiêu Tĩnh kéo chiếc vali nhỏ của mình nói.

Triệu Phương Cương cầm thẻ căn cước trên tay xào như xào bài, “Đương nhiên rồi, không phải sữa nào cũng được gọi là Deluxe, và không phải đàn ông nào cũng tên Kỷ Dục Hằng.”

Đồ Tiểu Ninh đang uống nước khoáng, xuýt thì bị sặc bởi câu nói này của anh ấy.

Nhiêu Tĩnh giục anh ấy nhanh lên, “Chết đói đến nơi rồi, cậu còn lảm nhảm gì nữa? Đếm có mấy cái thẻ căn cước cũng mất nửa ngày.”

Triệu Phương Cương lấy thẻ căn cước ra và nói: “Chị Nhiêu, hôm nay tốt nhất đối xử tốt với tôi một chút ha, nếu không etôim sẽ chụp thẻ căn cước của chị gửi cho mọi người xem đó.”

Nhiêu Tĩnh lại định đá anh ấy nhưng anh ấy đã nhanh nhẹn trốn đi, “Vừa rồi nhường chị đấy, đừng có mà làm tới ha!”

“Vừa rồi là ai? Cậu à?” Nhiêu Tĩnh bật ngay.

“Tĩnh Tĩnh là ai? Chị à?” Triệu Phương Cương vặn lại.

“Chị đây đâu có nói tới chữ tĩnh nào đâu!”

“Không phải chị vừa nói đó sao?”

Triệu Phương Cương cười chọc tức cô ấy, rồi chuồn vào homestay ngay lập tức trước trước khi cơn điên của Nhiêu Tĩnh phát tác.

Hứa Phùng Sinh lắc đầu, hỏi Đồ Tiểu Ninh, “Bọn họ trước kia cũng thế à?”

Trước kia sao? Đồ Tiểu Ninh nghĩ lại, trước kia thì như thế nào nhỉ? Dường như mọi người ai làm việc người ấy, ít giao tiếp, dù có chuyện trò vui vẻ thì cũng luôn có cảm giác như đang cà khịa nhau, không khí lúc nào cũng ngột ngạt, sự thoải mái này chỉ bắt đầu sau khi anh ấy đến, mọi người dưới sự dẫn dắt của anh ấy đã ngày càng hoà thuận, ngày càng hài hòa, đây mới là tinh thần của một đội ngũ.

Đồ Tiểu Ninh chung phòng với Nhiêu Tĩnh, đẩy hành lý lên phòng, cô thấy phòng trang trí theo phong cách cổ kính, đồ đạc tinh xảo, không gian rộng rãi, còn có một gian để phơi nắng, mở rèm cửa ra là đồi chè ngay trước mặt, đồi trẻ trải dài, hùng vĩ và tĩnh mịch.

Nhiêu Tĩnh vừa vào phòng đã lười biếng ngả lưng xuống giường, “Mệt chết mất, nếu không phải đang đói thì giờ chị đã ngủ luôn rồi.”

Đồ Tiểu Ninh kéo vali vào trong góc, “Anh tiểu Triệu nói tối nay ăn đồ nướng.”

“Ăn gì cũng được, chỉ là ăn lúc nào thôi, chắc là phải đợi lão đại đến mới được ăn, chị sợ không trụ được đến lúc đó, ăn chút đồ ăn vặt lót dạ đã.” Nhiêu Tĩnh bò dậy mở vali mình ra, không ngờ đồ ăn vặt lại chiếm 1/3 cái vali, Nhiêu Tĩnh ném cho cô một gói khoai tây chiên và bản thân cũng bóc mọt gói ra ăn, sau đó tháo giày ngồi khoanh chân trên sô pha.

Đồ Tiểu Ninh bỗng cảm thấy cô ấy thật đáng yêu, không còn có dáng vẻ hung hăng trong công việc, đúng thật bất luận thể hiện ra ngoài là một cô gái mạnh mẽ thế nào đi nữa, thì trong lòng vẫn luôn là thiếu nữ.

“Ăn đi.” Thấy Đồ Tiểu Ninh không nhúc nhích nên cô ấy nói.

Đồ Tiểu Ninh nói, “Em để bụng lát ăn đồ nướng ạ.”

Kỷ Dục Hằng nhà cô nói, đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, không cho cô động vào, cô bị cấm từ lâu nên giờ không hứng thú với nó lắm.

“Làm gì đó? Giữ dáng à? Sợ béo con trai không thích hả?” Nhiêu Tĩnh chọc cô.

Đồ Tiểu Ninh im lặng, cô ấy coi như ngầm thừa nhận, “Đồ nhóc~”

Đồ Tiểu Ninh yên lặng ngồi ôm điện thoại trên giường, lòng lo lắng anh ấy một mình lái xe đến đây, muốn gửi tin nhắn hỏi han nhưng lại sợ anh phân tâm, không an toàn, mãi mà anh chưa đến, trong lòng cô luôn thấy bất an.

Cho đến khi Triệu Phương Cương tới gõ cửa, “Ra ăn nào, lão đại đến rồi!”

Đồ Tiểu Ninh bật dậy khỏi giường, may mà Nhiêu Tĩnh đang đeo giày rồi mắng, “Tên Triệu Phương Cương chết tiệt này, có biết nói chuyện không thế! Gọi mỹ nữ đi ăn mà như lùa gà!”

Nhiêu Tĩnh mang giày xong thì thấy Đồ Tiểu Ninh đã mở cửa rồi, trông cô có vẻ rất đói, còn cười, “Bảo em ăn chút đồ ăn vặt lót dạ lại không chịu ăn, lát đừng giống như con ma đói đầu thai nhé, ăn như hổ vồ thì không tốt cho tiêu hoá đâu.”

Đồ Tiểu Ninh nóng lòng muốn gặp Kỷ Dục Hằng lắm rồi, nhưng Nhiêu Tĩnh vẫn lề mề chưa ra, khó tránh sốt ruột, “Chị Nhiêu, chị xong chưa?”

“Xong rồi, xong rồi đây, đợi chị buộc xong dây giày thì đói chết em à?”

Cuối cùng cô ấy cũng đi tới, Đồ Tiểu Ninh kéo cô ấy đi mà như chạy, Nhiêu Tĩnh kéo lại, “Ôi ôi ôi! Thẻ phòng!”

Đồ Tiểu Ninh lại quay lại lấy thẻ phòng, Nhiêu Tĩnh vẫn đang nói cô, “Cuống cái gì, không bớt miếng ăn của em đâu!”

Bọn họ đến khu vực sân sau ngoài trời, lò nướng đã lên lửa, các đồng nghiệp ai nấy đều đang vén tay áo lên bắt đầu nướng.

Trong đám đông, Đồ Tiểu Ninh đưa mắt nhìn về phía Kỷ Dục Hằng, không còn mặc bộ âu phục thường ngày, áo khoác hôm nay là chiếc áo jeans màu trắng xám, bên trong phối với chiếc áo thun đen hiệu Givenchy, chiếc quần màu xanh thẫm, cùng một đôi giày nam màu đen.

Anh cầm một lon bia trong lòng bàn tay phải, cánh tay dài của anh khẽ đưa lên ngang cằm, cánh tay trái thì đặt ngang đỡ lấy khuỷu tay phải, đứng cùng với mấy người Triệu Phương Cương, vừa ăn uống vừa nói chuyện bên cái hồ mênh mông.

Một làn gió nhẹ đến, lướt qua mặt nước, lay động tóc anh và làm trái tim cô loạn nhịp.

Mấy anh giao dịch viên trẻ tuổi phía sau cũng phải thốt lên đẹp trai muốn chết, nghe thấy động tĩnh, anh ngoái đầu nhìn, rất nhanh đã tìm thấy cô.

Hôm nay cô ấy mặc áo len màu xanh nhạt, một chiếc váy dài sáng màu và đôi giày vải cao cổ màu đen, giản dị nhưng không kém phần tri thức.

Phút chốc ánh mắt họ chạm nhau rồi rời đi, cô và Nhiêu Tĩnh đi đến bên bếp nướng, Hứa Phùng Sinh thấy hai người họ đến thì đưa cho họ cánh gà nướng.

“Tôi vừa mới nướng đấy, giờ vừa hay ăn được rồi, và quét mật ong lên đó.”

Đồ Tiểu Ninh cũng sắp chảy nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm, “Cảm ơn anh Phùng Sinh, anh đúng là người đàn ông tốt toàn diện.”

Nhiêu Tĩnh thử một miếng, “Wow ~ ngon đấy.” Sau đó vỗ vỗ Hứa Phùng Sinh, “Vừa nhìn là biết người chồng tốt, tiểu Hứa, sau này cậu không nên chơi với tiểu Triệu nữa thì hơn, tôi sợ cậu ta làm hỏng cậu.”

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, Triệu Phương Cương từ xa hét lên: “Tiểu Đồ! Mang mấy cái cánh gà qua đây cho mọi người ăn nào!”

“Vầng!” Đồ Tiểu Ninh đáp lại rồi đi lấy mấy xiên cánh gà nướng.

Triệu Phương Cương nhấc chân đi tìm bật lửa trong túi áo, bỗng nhếch mày, “Lão đại, sao vậy?”

Ánh mắt nhìn Triệu Phương Cương vừa rồi của Kỷ Dục Hằng khiến anh ấy lạnh sống lưng, nhưng chắc là do gió lớn.

Kỷ Dục Hằng nhấp ngụm bia, “Muốn hút thuốc cũng phải nhịn, để chăm sóc đến các đồng nghiệp nữ.”

Triệu Phương Cương vừa ngậm điếu thuốc, lập tức lấy ra, “Ồ.”

Một lúc sau, Đồ Tiểu Ninh mang cánh gà đi tới, “Anh tiểu Triệu.”

“Tiểu Đồ ngoan, em là tốt nhất.” Triệu Phương Cương xoa tay với vẻ ham ăn, nhưng cũng rất có trật tự, anh ấy bước sang một bên và nói, “Nào, lão đại nếm thử cánh gà mới nướng này trước đi.”

Đồ Tiểu Ninh đứng yên trong đám đàn ông, còn muốn chọn cho Kỷ Dục Hằng hai cái ngon ngon, nhưng anh đã đưa tay ra, chạm đầu ngón tay vào tay cô, sau đó rút ra một cái.

Anh lấy xong những người khác mới tới lấy, ai nấy đều ăn ngấu nghiến, chỉ có anh ấy cắn vài miếng rồi thôi.

“Ngon phết, mang thêm một ít lại đây đi.” Triệu Phương Cương ăn xong vẫn chưa thoả mãn, lại bảo Đồ Tiểu Ninh đi lấy.

“Dạ, vâng.” Đồ Tiểu Ninh cũng rất vui vẻ, lập tức chạy đi.

Triệu Phương Cương ăn xong thì ném que xiên vào thùng rác phía sau, vừa định lấy bia lên uống thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Kỷ Dục Hằng trong gió.

“Tự mình không có tay chân à?”