Đồ Tiểu Ninh vừa đến trước lò nướng, Triệu Phương Cương đã bước ngay theo sau.

Cô giật mình, “Ơ? Sao anh lại đi theo em?”

Triệu Phương Cương vừa lấy đồ ăn, vừa nói “Bởi vì em là em út được cả bộ phận cưng chiều đó, được rồi, đừng chạy nữa, để anh tới lấy.”

Đồ Tiểu Ninh không biết tại sao, Nhiêu Tĩnh đột nhiên lại gần hỏi Triệu Phương Cương, “Công chúa đâu?”

Rõ ràng đám đông này không thấy bóng dáng của Đường Vũ Hủy.

“Cô ấy nói đồ nướng không tốt cho sức khỏe nên không ăn.” Triệu Phương Cương nói.

“Ôi trời, cái này không ăn cái kia cũng không ăn, đúng là công chúa, cũng phải thôi, mấy thứ đồ nướng này chỉ có đám dân thường như chúng ta mới ăn được.” Nhiêu Tĩnh châm biếm vài câu rồi cắn một miếng tim gà, ai mà biết cô ấy vừa ăn một miếng đã nôn ra luôn.

Triệu Phương Cương liếc cô ta, “Sao vậy bà chị, chân trước vừa nói xấu người khác, chân sau đã nôn lên người tôi hả?”

Nhiêu Tĩnh mở nắp chai nước khoáng, “Là do chưa nướng chín hay do không còn tươi vậy, tanh lắm luôn.”

“Không phải chứ? Để tôi thử xem.” Hứa Phùng Sinh vẫn đang nướng, anh gắp một miếng tim gà thử một miếng, “Rất ngon mà, hay là xiên của chị có vấn đề? Đổi xiên khác đi.”

Hứa Phùng Sinh đổi cho cô ấy một xiên nướng lâu hơn, Nhiêu Tĩnh lại cầm lấy, nhưng khi ngửi vẫn có cảm giác tanh, nên cô ấy đưa cho Đồ Tiểu Ninh, “Không được, không được, chị không ăn nổi.”

Đồ Tiểu Ninh cũng cắn một miếng, cảm thấy rất ngon, không có mùi tanh gì.

Than đã cháy một lúc nên cũng bắt đầu bốc khói nhiều hơn, khiến Nhiêu Tĩnh càng không có khẩu vị, cô ấy đứng lên ngáp vài cái.

“Không ăn nữa, chị về ngủ trước đây.” Cô ấy không nhịn được nữa, vẫy tay rời đi.

“Không phải chứ, còn chưa đến 9 giờ, chị đã đòi đi ngủ? Không phải trước kia chị là nữ hoàng thức đêm của DR sao?” Triệu Phương Cương kéo cô ấy lại.

Cô quẳng lại cho anh ấy một câu, “Càm ràm.”

Đồ Tiểu Ninh thấy Nhiêu Tĩnh thật sự mệt mỏi nên đỡ cô ấy, “Chị Nhiêu đêm qua ngủ không ngon, hôm nay còn bị say xe nữa.”

Triệu Phương Cương nhướn mày, “Không phải chứ, đây có phải chị Nhiêu người có thể đua xe với người ta trên cao tốc không vậy?”

Nhiêu Tĩnh không thèm để ý anh ấy, lại ngáp một cái, “Chị đi đây, lát nữa lão đại tới hỏi thì bảo chị không khỏe.”

“Được rồi.”

Nhiêu Tĩnh vừa đi, Triệu Phương Cương nói với Đồ Tiểu Ninh, “Em nhìn đi, phụ nữ mà kết hôn muộn thì sẽ bị rối loạn nội tiết tố giống chị ấy đó, cho nên phải kết hôn sớm một chút, có một người đàn ông bên cạnh, âm dương kết hợp sẽ điều hòa tinh thần, ăn ngon ngủ tốt, da dẻ hồng hào tươi vui.”

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh ta, “Anh tiểu Triệu, anh vừa nói anh đến đây làm gì đó?”

“À à!” Triệu Phương Cương vội vàng cầm xiên nướng chạy về, “Lão đại, thịt đến rồi đây!”

Ngay sau khi Nhiêu Tĩnh rời đi, Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể vừa ăn vừa nướng với Hứa Phùng Sinh, một lát sau mấy người đàn ông đứng bên hồ cũng đi tới, Kỷ Dục Hằng được đám người vây xung quanh tiến về phía trước.

Mặc dù không phải người lớn tuổi nhất, nhưng bước đi vững vàng, hơi thở toát lên vẻ nghiêm nghị, mặc dù trang phục trông thoải mái nhưng lại giống như dẫn đầu một đám đàn em vậy, khí thế bất phàm.

Triệu Phương Cương kêu phục vụ mang lên một thùng bia, là loại đóng chai, hơn nữa lần này anh ấy còn dùng cách mở bia chai đang rất hot trên mạng, lấy tấm bảng menu, khua tay một cái là mở được nắp bia, mấy cô gái xung quanh vỗ tay tán dương không ngớt.

Triệu Phương Cương đặt mấy chai bia đã khui sẵn lên bàn, bắt đầu mời các đồng nghiệp nam, “Nào mọi người, mỗi người một chai, ai thua thì ngày mai mặc quần lót đi suối nước nóng, không được mặc quần bơi.”

“Trời đất, chơi vậy hơi ác rồi đó.” Một nam đồng nghiệp lập tức che đũng quần.

Hứa Phùng Sinh có ý định chuồn đi, đã bị Triệu Phương Cương tóm lại, “Ngày mai ai không đến thì phải chụp hình mặc quần lót đăng lên tường nhà.” Sau đó quay đầu sang hỏi nữ đồng nghiệp bên cạnh, “Nào, các cô gái nói đi, muốn xem ảnh của ai nào?”

Mọi người nhìn nhau, có chút muốn nói nhưng không dám nói ra.

Triệu Phương Cương thái độ cợt nhả, “Không sao, muốn xem ai thì cứ nói ra đi, không cần ngại.”

Đột nhiên ai đó hét to, “Kỷ tổng!” Ngay lập tức như châm ngòi cho những trái tim đang rục rịch cháy của những đồng nghiệp nữ, tất cả như đồng thanh, “Kỷ tổng! Kỷ tổng!”

Triệu Phương Cương tự nhận thức được mình vừa gây ra rắc rối, lập tức ngắt lời, “Này, này! Không tính sếp! Chọn lại đi.”

Mấy nữ đồng nghiệp thất vọng, “Hứ, vậy thì có gì đáng xem chứ.”

Những đồng nghiệp nam khác sững sờ giây lát, sau đó lớn tiếng, “Này! Chúng tôi không phải đàn ông sao?”

“Không phải!”

Triệu Phương Cương nhìn Kỷ Dục Hằng với vẻ mặt vô tội, “Lão đại, lòng dân khao khát, hay là anh cứ tham gia rồi cố ý thua một lần đi?”

Kỷ Dục Hằng liếc nhìn anh ta một cái, vừa đi đến chỗ mấy đồng nghiệp nam khác, nhất thời mọi người chơi vui hẳn lên, không khí rất náo nhiệt.

Đồ Tiểu Ninh đứng trong đám người nhìn anh, anh cũng nhìn cô một cái.

Đột nhiên, anh cầm điện thoại bước đi như muốn nhận điện thoại của ai đó, không lâu sau điện thoại của Đồ Tiểu Ninh vang lên, là tin nhắn WeChat của anh.

Đồ Tiểu Ninh im lặng thu điện thoại, lúc sau mới chào Hứa Phùng Sinh, “Anh Hứa, em ăn xong rồi nên về trước đây ạ.”

Hứa Phùng Sinh bị Triệu Phương Cương ép uống đến mức nấc cụt, bụng còn hơi trướng, rất khó chịu, anh ấy gật đầu nói, “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.”

Đồ Tiểu Ninh thấy Triệu Phương Cương vẫn còn quậy phá nên không nói với anh ấy, lặng lẽ rời đi, còn để ý xem phía sau có đồng nghiệp nào rời đi không, chắc chắc không có ai mới quay đầu đi đến khu E.

Quả nhiên là dãy phòng VIP, vừa lớn vừa khó tìm, trời thì tối, cô lại không nhìn rõ số phòng.

Đột nhiên tay cô bị người phía sau nắm lấy, cô sửng sốt rồi rơi vào vòng tay quen thuộc.

“Dọa chết em rồi.” Cô đánh anh.

“Sao đi lâu thế?”

“Đường ở đây vừa nhỏ vừa tối, đến số phòng còn chẳng nhìn rõ.” Cô oán trách.

Anh kéo cô về phía trước, cô ôm lấy cánh tay anh, “Anh lái xe có mệt không?”

“Chỉ có 3 tiếng thôi.”

Đồ Tiểu Ninh đau lòng, “3 tiếng?”

Anh nắm tay cô chặt hơn, bước chân càng nhanh hơn, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình phải chạy mới theo kịp.

Cuối cùng cũng đến được phòng anh, vừa quẹt thẻ phòng vừa mở cửa, cô còn chưa phản ứng kịp đã bị đẩy vào cửa, vừa hay cửa được đóng lại.

Anh hăng hái hôn xuống, có phần mãnh liệt, cô cũng thở hổn hển mà quấn lấy cổ anh, đầu lưỡi của anh trong môi cô, không ngừng rong ruổi quấn lấy, thân thể không tự chủ leo lên người anh, “Dục Hằng.”

Áo len bị kéo ra khỏi vai cô, lưng cô dựa vào cánh cửa trơn bóng, nhất thời cảm thấy có chút lạnh, cô ưỡn người lên, anh thuận tiện ôm lấy đùi cô, bế cô vào trong.

Trong bóng tối, cô được anh đặt trên chiếc giường êm ái, cô đứng dậy tìm hơi ấm của anh, hai người lại ôm nhau thật chặt, đưa môi và lưỡi qua lại, cô tiến tới kéo áo khoác của anh. Ngay sau khi quần jean thô cứng tuột xuống lưng anh, cô lại đi tới vén áo phông của anh lên, hô hấp dồn dập, đôi môi nóng rực, mơ hồ gọi tên anh, “Dục Hằng…”

Anh dường như muốn nuốt chửng chửng cô, tay không ngừng di chuyển, đến khi Đồ Tiểu Ninh kéo thắt lưng của anh thì anh đã khóa tay cô lại.

“Hả?” Đồ Tiểu Ninh nghĩ có phải dừng lại vào lúc này không? Nhưng mọi tế bào trong cơ thể cô đang kêu gào tên anh.

Anh thở chậm, như sắp rút ra, Đồ Tiểu Ninh vô thức ôm lấy anh, không chịu buông tay, “Ông xã.”

Anh xoa xoa cằm cô, “Ngoan, anh đi lấy đồ.”

Cô khó hiểu, “Đồ gì mà phải lấy ngay bây giờ chứ?”

“…”

Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới nhớ ra rằng từ sau sự kiện lần trước, anh đều dùng biện pháp, đáy lòng cô ấm áp, thả lỏng tay ra.

Vẫn chưa bật đèn, cô đã nghe thấy tiếng anh lần mò trong ba lô, kéo khóa ra, sau đó vừa đi vừa xé một gói gì đó, cuối cùng quay trở lại giường.

Anh cúi người hôn xuống, nắm lấy tay cô thăm dò, toàn thân cô nóng lên nhanh chóng, kéo anh xuống, ma sát giữa cơ thể anh và cơ thể cô như muốn phát hỏa ngay lập tức, ngay lập tức như cơn sóng dâng trào… Đồ Tiểu Ninh cảm thấy bọn họ như đang vụng trộm vậy, nhưng còn kích thích hơn cả vụng trộm.

Cô nằm trong vòng tay anh và hôn lên cằm anh, sau đó từ từ đứng dậy tìm kiếm quần áo của mình. Kỷ Dục Hằng phủ lên tấm lưng xinh đẹp của cô không ngừng hôn, cô mặc kệ anh làm càn tiếp tục mặc nội y, nhưng dây áo vừa mặc lên đã bị anh tháo xuống, sau mấy lần cô bắt đầu trốn, “Nếu không về là lát nữa sẽ bị phát hiện đó.”

“Anh còn không sợ, sao em phải sợ?” Anh cố kiềm chế một chút, giúp cô vén mấy sợi tóc vướng trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Em còn chưa hưởng thụ đủ mùi vị mức lương hàng triệu của anh kìa, để em hưởng thụ thêm vài năm nữa, bằng mọi giá phải giữ bằng được mũ quan này.” Cô vừa nói vừa xuống giường mặc váy, rồi mặc quần áo vào, nhưng cổ áo đã lỏng hơn so với lúc trước rất nhiều, cô không nhịn được lại trách anh, “Vừa rồi anh cũng không để ý gì cả, cổ áo thấp thế này thì em làm sao mặc được nữa.”

“Mua một cái khác là được.”

“Nhưng lát nữa quay lại bị chị Nhiêu Tĩnh phát hiện thì làm sao?”

“Đêm hôm thế này, cô ấy không có gì làm hay sao mà phải nhìn em?”

“Anh thật đáng ghét.”

“Đúng, anh đáng ghét, không biết vừa nãy ai kéo quần áo của anh xuống.”

Đồ Tiểu Ninh tức giận ném áo khoác của anh.

“Qua đây.”

Đợi cô mặc quần áo hoàn chỉnh, anh ngồi trên giường vỗ về.

Cô ngoan ngoãn bước lại, anh duỗi tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, “Đeo khuyên tai rồi à?” Lúc này anh mới hỏi.

“Đẹp không? Anh thích không?” Cô hỏi.

“Đẹp, anh rất thích.”

Cô ôm lấy mặt anh rồi hôn một cái, thở dài, “Đều tại anh, tự nhiên tổ chức chơi xuân gì đó, hai vợ chồng mà cứ như vụng trộm vậy, thật xấu hổ.”

“Bây giờ bộ phận phát triển hơn, không ít người như ngày trước nữa, việc lấy lòng tin của mọi người không dễ dàng, cần phải tốn chút thời gian.” Tay anh vẫn xoa xoa lưng cô.

Cô vuốt vuốt tai anh, vẻ mặt chấp nhận, “Vâng ạ.”

Hai người kề sát hôn nhau một hồi, cô lại hỏi, “Ngày mai anh thật sự sẽ không đi suối nước nóng sao?”

“Ngày mai em định mặc đồ tắm gì vậy?” Anh hỏi ngược lại.

“Là bộ em mượn của Lăng Duy Y khi đi đảo Bali đó, em vẫn chưa trả cho cô ấy.”

Anh kéo bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình xuống, “Ở đây có bán đồ bơi, ngày mai đi mua bộ khác.”

“Tại sao?”

Anh nhéo eo cô, “Em nói xem? Bộ đồ đó có thể mặc trước mặt người khác sao? Lại còn hở eo.”

“Sao anh cố chấp thế?”

“Hoặc là đổi bộ khác, hoặc là ngày mai đừng đi nữa.”

Cô bĩu môi, “Vậy em đổi là được chứ gì.” Cô nhìn đồng hồ, xem ra phải đi rồi.

“Nếu không đi sẽ muộn mất.” Cô đẩy anh ra.

“Anh hiểu rõ thời gian hơn em, nếu không thì em làm sao có thể đi ngay bây giờ?”

Cô đỏ mặt đánh anh mấy cái, anh mới thả lỏng tay, “Em kiểu gì cũng về sớm hơn nhóm người còn ở lại uống rượu và ăn đồ nướng kia.”

“Sao anh biết?”

“Có cái gì mà anh không biết đâu?”

Quả nhiên khi Đồ Tiểu Ninh trở về vẫn nghe thấy tiếng cười nói ở khu vực đồ nướng, cô vội vàng chạy về phòng, lúc vào phòng sợ Nhiêu Tĩnh phát hiện nên cố tình che cổ áo lại, nhưng cô cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi, Nhiêu Tĩnh đã ngủ say, trên mặt còn đắp mặt nạ.

Đồ Tiểu Ninh nhẹ nhàng bước đến giúp cô ấy gỡ mặt nạ, cô ấy khẽ động, mở mắt ra, đôi mắt lơ mơ và giọng nói khàn khàn, “Về rồi à?”

“Vầng.”

“Mấy người kia về hết chưa?”

“Mấy đồng nghiệp nam vẫn đang uống.”

Nhiêu Tĩnh dụi mắt, “Sao chị lại đắp mặt nạ rồi ngủ quên nhỉ?”

Đồ Tiểu Ninh ngồi xổm xuống lấy bộ đồ ngủ trong vali, “Do chị mệt quá đó.”

Nhiêu Tĩnh ngồi dậy, vận động cơ xương một chút, “Chị thật sự già rồi, cơ thể không như lúc trước nữa, ngồi trên xe một lát cũng bị đau lưng.”

Đồ Tiểu Ninh vừa bước vào phòng tắm vừa nói, “Mỗi ngày chúng ta đều phải làm việc với máy tính, còn phải đi gặp khách hàng, hoàn thành các loại nhiệm vụ, cường độ cao, áp lực cao, tất nhiên sức khỏe không còn như trước.”

Nhiêu Tĩnh cười cười, “Chưa chắc đâu, bạn học của chị hỏi liệu nghề này có ai bị bệnh trầm cảm không, chị nói mấy chức vụ khác có bị mắc không thì chị không biết, nhưng quản lý dịch vụ khách hàng như chị đây không thể bị mắc chứng này được, bởi vì chúng ta bận đến mức không có thời gian mà mắc bệnh ấy chứ.”

Đồ Tiểu Ninh thừa nhận, “Đúng vậy.”

Trong mắt người ngoài, họ là những người chủ cho vay tiền, nhưng sự thật họ chỉ là những nhân viên khổ sai, nhiệm vụ nhiều như núi, marketing và hoạt động kinh doanh đều phải đảm đương, còn phải dè chừng tính khí của mấy người làm công tác hành chính, không chú ý một chút là bị trừ điểm, trừ đánh giá, hơn nữa bây giờ người nợ tiền đều là những ông lớn, có khi muốn bọn họ trả lãi cũng phải gọi điện đến nói lời ngon ngọt, nếu như ông chủ tâm trạng không tốt thì lại chống chế bằng mấy câu kiểu, “Có chút tiền lãi có phải là tôi không trả đâu, một ngày gọi điện từ sáng đến tối thúc giục cái gì chứ?” Cúp điện thoại rồi mà tiền vẫn không được gửi tới, nhưng một khi cần vay tiền thi liều mạng gọi cho bạn, bi kịch nhất là có lần Đồ Tiểu Ninh bị nữ tài vụ của một doanh nghiệp kéo ghế ngồi ngay sau cô như giám thị vậy, không rời nửa bước, hận không thể đi vệ sinh cũng muốn đi cùng cô. Cô vừa rời đi đã bị hỏi, “Cô đi đâu vậy? Khoản vay của chúng tôi còn chưa được duyệt, cô chạy lung tung gì chứ?” Cuối cùng bị Nhiêu Tĩnh đuổi ra ngoài. Ngoài ra, nội bộ ngân hàng có vài đồng nghiệp vi phạm quy tắc đã bị các phương tiện truyền thông thổi phồng lên, ấn tượng của mọi người về ngân hàng lại càng xấu đi, luôn cảm thấy ngân hàng bắt nạt những người yếu thế, bắt nạt dân thường, ngân hàng cũng như bệnh viện vậy, luôn bị xã hội buông lời cay đắng. Khách hàng không hài lòng thì nói, “Tôi sẽ kiện các người!” Dường như họ chỉ là công cụ để phục tùng vậy, nhưng ngành nào nghề nào cũng có vài thành phần cặn bã, thị trường tài chính rộng lớn cũng đặt ở đó, các chế độ quy tắc của ngân hàng, các quy định cứng ngắc đó cũng chỉ dựa trên văn bản của cấp trên, những nhân viên nhỏ như bọn họ không phải muốn đổi là đổi được, bọn họ cũng có nỗi khổ riêng.

Nhiêu Tĩnh ở bên ngoài lại thở dài, “Cho nên, kiếp sau không làm ngân hàng nữa, càng không làm quản lý dịch vụ khách hàng nữa.”

Đồ Tiểu Ninh cũng thở dài, “Cả đời này làm cũng làm rồi, chấp nhận đi.”

Cô bật vòi hoa sen lên, giọng nói của Nhiêu Tĩnh lại vang lên, “Người ta nói người thì làm gì phân biệt địa vị cao thấp, nghề nghiệp cũng phân ra ba sáu chín loại, mấy lời này toàn là dối trá, xã hội này toàn là quạ đen, đều mang số mệnh làm thuê, đều phải nhìn sắc mặt người khác mà kiếm cơm hết.”

Đồ Tiểu Ninh không khỏi cảm khái, quả nhiên là sư phụ, đúc kết lúc nào cũng sâu sắc.