Thành tích thi đại học sẽ công bố vào buổi trưa ngày 25 tháng 6.

Nghe nói phòng tuyển sinh Thanh – Bắc đã gọi điện thoại cho top 100 của tỉnh rồi, vì thế tối hôm trước, Kỷ Đinh đã căng thẳng tới mức không ngủ nổi, tim cứ đập như trống trận.

Đúng là còn căng thẳng hơn cả lúc thi đại học nữa.

Gần 12 giờ, cô đứng ngồi không yên, lúc thì nằm lúc lại ngồi dậy, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Thực sự không chịu nổi nữa, Kỷ Đinh nhắn tin cho Ôn Nghiên: [Anh A Nghiên, anh ngủ chưa ạ?]

Nghiên: [Chưa.]

Anh nhanh chóng đoán ra ý đồ của cô: [Sắp công bố điểm thi rồi?]

Kỷ Đinh: [Dạ, nếu không phải top 100 thì có thể trưa mai mới tra ra được.]

Kỷ Đinh: [Huhuhu, làm sao đây? Em lo quá…]

Nghiên: [Em thoải mái đi, mọi thứ đều được sắp xếp tốt nhất rồi. Chỉ cần em làm tốt quá trình…]

Còn chưa kịp đọc xong dòng chữ đó thì trên màn hình đã hiển thị một dãy số lạ.

Trong lòng Kỷ Đinh thoáng có dự cảm, nhanh chóng bấm nút xanh nghe máy.

Cố kiềm chế sự kích động và mong chờ, cô hỏi: “Alo, xin chào, xin hỏi là ai vậy ạ?”

“Bạn Kỷ Đinh đúng không? Chào bạn, chúng tôi là phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, muốn bàn chuyện với bạn…”

Cô đưa tay bịt miệng, trong tim như có một niềm sung sướng đang cuộn trào, suýt thì chảy cả nước mắt.

Cuối cùng cô đã hoàn thành những kỳ vọng nặng nề vào bản thân tại thời điểm này rồi.

Điểm thi của Kỷ Đinh là 685, xếp thứ 25 toàn tỉnh. Vì có điểm thưởng, lại trên mức sàn của Thanh Hoa, cô có thể được tuyển trực tiếp vào Học viện Quản lý Kinh tế nguyện vọng 1, vì thế nhanh chóng bàn bạc xong với bên văn phòng tuyển sinh.

Sau khi cúp máy, bố mẹ ngồi kế bên mày mắt rạng rỡ đã lao tới, cả ba ôm nhau xoay mòng mòng: “Đinh Đinh nhà ta đậu vào Thanh Hoa rồi!!!” “A a a a a a a a a a a!”

Ước chừng nhảy tới 5 phút sau mới ngừng, nhưng vẫn còn rất kích động.

Kỷ Đinh bây giờ chắc chắn không ngủ nổi, vì quá hưng phấn nên cô không ngừng lướt xem vòng bạn bè, xem có bạn nào cũng nhận được điện thoại giống mình không.

Khoảng hai mươi phút sau khung chat nhảy ra một dòng tin nhắn mới.

Điền Giai Tuệ: [Đường Đường, ôi mẹ ơi tớ lại thi được 679, hạng 54 toàn tỉnh!]

Kỷ Đinh: [!!!]

Kỷ Đinh: [Tuyệt quá a a a!!! Bật đèn cho cậu điên cuồng gọi call cho cậu!!!]

Điền Giai Tuệ thoáng nhìn đã biết cô cũng thi tốt nên hưng phấn hỏi: [Cậu thì sao?]

Kỷ Đinh: [Tớ 685, hạng 25 [e thẹn]]

Điền Giai Tuệ: […]

Điền Giai Tuệ: [Tớ thật sự là phục cậu đó.]

Điền Giai Tuệ: [[Chậm rãi giơ một ngón tay cái lên.jpg]]

Kỷ Đinh hỏi cô: [Cậu vào trường nào?]

Điền Giai Tuệ: [Chưa nghĩ ra. Thanh – Bắc đều đưa ra những chuyên ngành rất tốt, tớ phải suy nghĩ đã.]

Điền Giai Tuệ: [Tớ đến giờ vẫn chưa bình tĩnh lại, không dám tin đây là sự thật.]

Thực ra Kỷ Đinh cũng có cảm giác như vậy, như thể mình đang ở trên tầng mây, rơi vào trong một giấc mơ tuyệt đẹp.

Hai cô gái tám chuyện rõ lâu, lát sau thì lần lượt nhận được điện thoại chúc mừng của chủ nhiệm khối và trưởng phòng giáo vụ.

Mãi đến ba giờ sáng, Kỷ Đinh mới bình tĩnh lại một chút từ trạng thái hưng phấn.

Nhớ lại vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh A Nghiên, cô bấm vào khung chat.

Nửa câu sau mà anh A Nghiên nhắn, cô còn chưa đọc mà.

Mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất. Chỉ cần em làm tốt quá trình…

Kết quả chắc chắn sẽ không khiến em thất vọng.

Kỷ Đinh chăm chú đọc tin nhắn đó, rồi chợt cười.

Thực ra, ngoài bố mẹ và ông anh ra, người cô nên cảm ơn nhất chính là anh.

Vào lúc cô tuyệt vọng đến mức gần như từ bỏ bản thân, là anh đã đứng sau lưng cô, cho cô sự cổ vũ ấm áp và sức mạnh kiên định nhất.

Tình yêu đơn phương dành cho anh bắt đầu vào một ngày mùa đông đặc biệt.

Một người từng xa vời không thể chạm tay tới, bây giờ dường như đã có một tia hy vọng mong manh.

Cô quyến luyến những điều tốt đẹp nơi anh, nhưng vẫn tham lam muốn có được nhiều hơn – muốn anh cũng rung động với cô, vì cô mà phá vỡ mặt nạ vốn lạnh lùng kiềm chế của mình.

Kỷ Đinh nằm trên giường, để mặc cho những tâm tư không ai biết được tự do sinh trưởng.

Đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi, cô nghĩ.

Lễ tốt nghiệp hôm đó đúng lúc là sinh nhật của Kỷ Đinh.

Là người đứng đầu khối, cô sẽ đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu.

Nói lời cảm ơn, nói về tương lai, nói về lý tưởng.

Nhìn những gương mặt thầy cô thân thuộc tươi cười bên dưới, tròng mắt Kỷ Đinh dần nóng lên.

Ba năm nay, là ba năm rất gian khổ. Nhưng bây giờ nhớ lại chỉ có những hồi ức ấm áp, cảm động, chúng đang lướt qua trong đầu như những thước phim.

Thật tốt.

Kỷ Đinh mỉm cười, khom lưng chào bên dưới sân khấu.

Cô không khiến bản thân thất vọng, cũng không để những người cô yêu thương phải thất vọng.

Cuối cùng đã đặt một dấu chấm trọn vẹn rồi.

Kỷ Đinh xưa nay thành tích xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng trong khối, tuy trạng thái hồi lớp 12 không quá ổn định nhưng cuối cùng vẫn lội ngược dòng, bây giờ được vào Thanh Hoa đúng mong ước, ánh mắt các bạn học nhìn cô đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và khâm phục.

Sau buổi lễ, mọi người tụm năm tụm ba chụp hình.

Rất nhanh, xung quanh Kỷ Đinh đã có một đám đông bao vây – ngàoi những bạn học cô đã quen, còn có không ít “fans” nghe danh mà đến.

Mọi người vui vẻ: “Đinh Đinh cậu giỏi quá đi mất!”

“Lâu nay vẫn luôn khâm phục cậu, có thể tự sắp xếp việc học của mình rất quy củ…”

“Tớ đã chọn trường Đại học công nghệ Bắc Kinh, đến lúc đó sẽ tìm cậu để đi chơi nhé!”

Hôm nay coi như là ngày mà Kỷ Đinh cười nhiều nhất, khóe môi luôn cong cong, nụ cười chưa từng biến mất.

Nghe những lời hàn huyên nhiệt tình của các bạn, cô luôn mỉm cười đáp lời. Một lúc sau có người chọc: “Học siêu giỏi thì vào Thanh Hoa rồi, đừng quên bọn tớ nhé!”

Kỷ Đinh ngẩn người, nụ cười càng rực rỡ hơn.

“Thầy Lê ạ.”

Ánh mắt thầy Lê nhìn cô giống như nhìn thấy học trò cưng nhất của mình, Kỷ Đinh chớp mắt: “Sao em lại quên thầy được ạ.”

“Vậy thì được.” Lão Lê nháy mắt, “Nghỉ đông nghỉ hè nếu rảnh thì nhớ quay về thăm thầy nhé.”

“Dạ tất nhiên.”

Tán lá ngoài cửa sổ rọi xuống những đốm nắng, Kỷ Đinh nhìn người thầy gương mặt hiền hòa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Cô mãi mãi ghi nhớ sự tận tâm của thầy dành cho học trò của mình.

Mỗi ngày sau tiết tự học tối, đèn văn phòng của thầy cô vẫn còn một ngọn tỏa sáng, đó chắc chắn là ngọn đèn trên đầu thầy Lê.

Cô nhớ hồi lớp 12, thầy cầm bài thi điểm thấp của cô, từng bút từng nét giảng giải cho cô hiểu, không hề có ý trách móc và tức giận.

Lúc cha mẹ hiểu lầm cô yêu sớm, là thầy đã đứng ra ân cần khuyên giải.

Lão Lê xem học sinh đều là con của thầy.

Kỷ Đinh cầm bằng tốt nghiệp, mắt như lấp loánh ánh lệ.

Trước mặt, lão Lê bỗng thu lại nụ cười, giọng nói thân thiết: “Học cho tốt ở Thanh Hoa nhé.” Thầy ngừng lại rồi khẽ nói: “Thầy tin em nhất định sẽ rất xuất sắc.”

Kỷ Đinh thấy mũi cay cay.

Cô giữ tư thế ngẩng cao đầu, nói từng câu từng chữ: “Thầy yên tâm, em tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của thầy đâu ạ.”



Lần này mọi người đều thi rất tốt, toàn khối có khoảng 6 người vào Thanh Hoa, 8 người vào Bắc Đại.

Kỷ Đinh từ lễ đường đi ra thì gặp Giải Tích, cậu ta cười hì hì, nói: “Vui quá, chúng ta sau này vẫn là bạn cùng trường!”

Kỷ Đinh liếc nhìn cậu ta, đau đầu.

Phải, không ai ngờ tên này thi đại học thật đáng sợ, lại còn vượt qua điểm sàn đậu vào Thanh Hoa.

Giải Tích nói: “Cậu mời tôi ăn vặt đi!”

Đối với đề nghị bất ngờ cao hứng như bệnh thần kinh này của cậu ta, Kỷ Đinh đã thấy quen thuộc từ lâu.

Hôm nay tâm trạng tốt nên cô sảng khoái đáp: “Đi!”

Hai người chạy một mạch ra tiệm tạp hóa.

Trên đường đi gặp Trình Sở Minh, cậu ta nhìn họ một cái rồi cúi đầu bỏ đi, không có chút mong muốn trò chuyện gì. Kỷ Đinh mím môi, kéo Giải Tích vào trong.

Chuyện thi đại học xưa nay có người vui thì cũng có kẻ buồn.

Nghe nói Trình Sở Minh phát huy không tốt, chỉ thi có 630 điểm, dù có điểm cộng vẫn không qua được mức sàn. Vốn dĩ với thành tích thường ngày của cậu ta thì Thanh Hoa chắc chắn nằm trong tầm tay.

Đối với chuyện thất bại này của cậu ta, Kỷ Đinh rất thông cảm, nhưng cô cũng hiểu – con đường sau này của họ sẽ phát triển theo những hướng khác nhau. Mong rằng cậu ta có thể đứng dậy được, nghênh đón giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.

Điền Giai Tuệ cuối cùng đã chọn Học viện Quản lý Kinh tế dưới sự khuyên nhủ nhiệt tình hết sức của các thầy bên phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, lớ ngớ thế nào lại trở thành bạn cùng khoa với Kỷ Đinh.

Hai người đều rất mừng, buổi tối gọi cả Giải Tích cùng đi ăn lẩu cá, thực hiện kết nghĩa vườn đào.

Chơi đến chín giờ mới về, Kỷ Đinh phát hiện trong nhóm gia đình lại không ai gửi lời chúc sinh nhật cho cô. Trong phòng khách cũng tối om, giống như tất cả đều đi vắng hết.

Cô buồn bực đi vài bước, bỗng nghe thấy một tiếng “bùm” vang lên.

Pháo giấy bắn tung, mọi người cùng hét: “Surprise!”

Dưới ánh đèn vàng, bố mẹ và đám bạn cười tươi rói, Kỷ Đinh nhảy nhổm lên, vừa mừng rỡ vừa kích động: “Trời ơi!”

Cô cười tít mắt: “Con yêu mọi người quá đi mất!”

Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng đứng chính giữa, cầm một cái bánh kem dâu to đùng, vừa đi vừa hát: “Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con sinh nhật vui vẻ…”

Trong ánh nến lay động, mắt Kỷ Đinh cũng ánh lên tia sáng ấm áp.

Cảnh tượng này là một kỷ niệm cực kỳ quý giá.

Từ nay về sau, cô đã là người lớn rồi, có thể tự mình độc lập quyết định mọi thứ, tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.

Thổi nến, cắt bánh xong thì đã hơn mười giờ, các bạn lần lượt ra về.

Đến khi mọi người đều về hết, Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng lấy ra một bao lì xì to đưa cho cô: “Đinh Đinh, 18 tuổi sinh nhật vui vẻ, bố mẹ hy vọng sau này con mạnh khỏe vui vẻ, bình an thuận lợi!”

Kỷ Đinh rất cảm động, nước mắt rưng rưng: “Cám ơn bố mẹ, con sẽ cố gắng!”

Hai người mỗi người hôn một bên má cô, Kỷ Đinh cười như một đóa hoa: “Yêu bố mẹ quá ~”



Lên giường rồi, Kỷ Sâm gọi video cho cô, cô tiện tay bấm nghe: “Anh?”

Bên kia nói: “Chúc chủ nhân sinh nhật hôm nay sinh nhật vui vẻ nhé.”

Kỷ Sâm vô cùng bất mãn vì chuyện Kỷ Đinh lặng lẽ đăng ký vào Thanh Hoa, vẻ mặt không cảm xúc, giọng nói cũng nhạt nhẽo.

“Cảm ơn anh.” Kỷ Đinh không để bụng, cười hì hì rồi đảo mắt, “Quà sinh nhật của em đâu?”

“Không có.”

“Tuy là sinh nhật anh, em cũng không tặng quà, nhưng là em gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu của anh, em cảm thấy em không nên bị đối xử như vậy.”

Bên kia vẳng đến tiếng cười khinh khỉnh.

Màn hình bên Kỷ Sâm rung lắc, Kỷ Đinh bỗng nhận ra ngoài ông anh còn có Ôn Nghiên và Phương Trạch Vũ, cô vội bò dậy, điều chỉnh từ góc chết thành góc tự sướng.

Tên trời đánh này, không nhắc cô một tiếng nữa!

Phương Trạch Vũ thò đầu sang, toét miệng cười: “Em gái, sinh nhật vui vẻ! Anh sẽ trông chừng ông anh em để gửi quà sinh nhật của em.”

Kỷ Đinh vội nở nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn anh Trạch Vũ.”

Kỷ Sâm đưa điện thoại cho Ôn Nghiên: “Cậu nói mấy câu đi.”

Ôn Nghiên hơi cụp mắt, thấy trên màn hình cô bé đang ngồi ngoan hiền, như đang chờ đợi điều gì đó.

Anh nhìn cô chăm chú mấy giây rồi khẽ cười: “Em gái, sinh nhật vui vẻ.”

Xưng hô này…

Tai Kỷ Đinh đỏ bừng, cũng may có tóc che chắn nên không ai thấy.

Cô mở to mắt, hỏi thẳng thừng: “Quà em đâu?”

“Anh phải suy nghĩ đã, sẽ tặng em sau, được không?”

Nghe câu này, đại khái là không nhớ để chuẩn bị rồi.

Đồ lơ đãng!

Kỷ Đinh mím môi, nhanh chóng nở nụ cười: “Đương nhiên là được rồi ạ.”

Đang trò chuyện vu vơ thì bên kia Phương Trạch Vũ xem điện thoại bỗng kêu lên: “Khả Ni nói không đi Iceland được!”

Kỷ Sâm cau mày: “Vậy chúng ta thiếu một cô gái rồi?”

Phương Trạch Vũ thở dài: “Phải, ăn ở đã đặt sẵn rồi, cũng không trả lại được, đành tìm một người khác thôi.”

Kỷ Sâm bỗng nhớ ra gì đó, kề sát tai bạn, thì thào: “Cậ.u nhỏ thôi, đừng có để em gái tôi nghe thấy!”

Phương Trạch Vũ thắc mắc: “Tại sao?”

Thế nhưng đã muộn!

Kỷ Đinh bên kia đã mau chóng giơ tay: “Tìm em này, em có thể đi cùng các anh!”

Kỷ Sâm: “…”

Haizzz, không thoát khỏi cái keo dính này rồi!

Phương Trạch Vũ hiểu ý anh, nên tỏ ra vui trên nỗi đau đó: “Tôi thấy được đó, dẫn theo em gái có gì không ổn đâu?”

Kỷ Sâm ai oán nhìn bạn một cái, lại quay sang Ôn Nghiên.

Người ấy mỉm cười: “Tôi cũng thấy được.”

Kỷ Sâm: “…”

Mẹ nó, một đám bạn khốn kiếp.

Anh hậm hực nói: “Nó muốn đi cũng được, hai cậu bắt buộc phải giúp tôi coi chừng nó.”

Kỷ Đinh: “…”

Sao nghe giống như cô là một con bé còn đang bú sữa vậy nhỉ?

Tuy bị Kỷ Sâm chê bai đủ đường nhưng cuối cùng Kỷ Đinh vẫn được như ý nguyện, hào hứng bắt tay vào chuẩn bị những đồ cần thiết cho chuyến du lịch.

Tháng Tám chớp mắt đã đến, Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng đưa Kỷ Sâm Kỷ Đinh ra sân bay, dặn dò: “Chú ý an toàn nhé.”

Lại đặc biệt nhấn mạnh với Kỷ Sâm: “Nhớ phải chăm sóc tốt em gái con, lúc nào cũng trông chừng nó, đừng để nó rời khỏi tầm mắt con…”

Kỷ Sâm mặt không cảm xúc: “Biết rồi, con đi vệ sinh cũng sẽ dắt nó theo.”

Tô Duyệt Dung & Kỷ Nhân Lượng: “…”

Cái này thì không cần.

Chào tạm biệt bố mẹ xong, Kỷ Đinh lẽo đẽo theo sau Kỷ Sâm: “Anh à, anh đừng đi nhanh vậy chứ.”

Kỷ Sâm liếc nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn chậm lại.

“Em thề, em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu!” Cô cười nịnh nọt, “Em không cần anh xách hành lý cho em, không cần anh chăm sóc em quá, anh yên chí!”

Kỷ Sâm trầm mặc một lúc, ho khan: “Bây giờ anh… chủ yếu không lo chuyện này.”

“Không phải chuyện này?” Kỷ Đinh nghiêng đầu, bỗng sực tỉnh, “Chắc không phải là, cô gái mà anh thích cũng đi đó chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt ông anh có vẻ thiếu tự nhiên, cô biết ngay mình đoán đúng rồi.

Chẳng trách cứ kỳ cục thế nào ấy, hóa ra là sợ cô làm hỏng chuyện lớn của anh.

Chà chà.

Kỷ Sâm: “…”

Mẹ nó, em gái quá thông minh thật không phải chuyện gì tốt lành.

Nếu thật sự có thần đèn Aladin, anh sẽ chân thành ước mong biến Kỷ Đinh thành đứa thiểu năng.

Hai anh em mỗi người tự ôm tâm sự riêng, đi một đoạn đường, cuối cùng nhìn thấy nhóm bạn.

Phương Trạch Vũ giơ tay lên, cười nói: “Chà, A Sâm và em gái đến rồi!”

Tính cả hai người họ thì tổng cộng có 8 người, bốn nam bốn nữ.

Ba cô gái kia nhìn thấy Kỷ Đinh đều thích thú vì sự dễ thương của cô bé, vây quanh cô nói không ngừng: “Kỷ Sâm, em gái cậu đáng yêu quá!”

Kỷ Đinh để lộ vẻ vui mừng vì được yêu thích: “Các chị đều xinh đẹp quá!”

Một câu nói đã thu phục tất cả bọn họ.

Kỷ Sâm cảm thấy cô em gái cũng mang lại vinh quang cho mình thật, vẻ mặt dịu lại nhiều. Đang định nói gì thì bỗng nhận ra Kỷ Đinh dường như đang chăm chú quan sát mấy cô bạn của anh.

Trời ạ!

Con bé quỷ quái này chắc chắn đang đoán xem người anh thích là ai!

Kỷ Sâm cảm giác lưng mình như có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua.