Kỷ Đinh nhanh chóng tìm hiểu rõ cơ cấu thành viên và đặc điểm tính cách của nhóm.

Người khá hướng nội, thục nữ là chị Viên Ân Hy, người hoạt bát phóng khoáng là chị Châu Mẫn, còn người ra dáng “ngự tỷ” thích cà khịa người khác là chị Hình Dư Di.

Còn có một đàn anh trước kia chưa từng gặp, Triệu Thừa Chí, thuộc kiểu độc mồm độc miệng thích trêu ghẹo người khác.

Trên đường đi Phương Trạch Vũ, Ôn Nghiên, Kỷ Sâm đi đằng sau, quan sát cô bé kéo tay bốn người kia ra sức nịnh nọt lấy lòng.

Kỷ Đinh đoán đã đến lúc thành công rồi nên mới dừng tay, vô thức ngẩng lên thì thấy Ôn Nghiên như cười như không nhìn mình.

A! Nhìn thấy NPC mới thật vui quá, quên mất cả anh A Nghiên rồi!

Bước chân Kỷ Đinh chậm lại, đi lùi từng chút một, lên tiếng chào như nịnh nọt lấy lòng: “Hi~”

Ôn Nghiên cúi xuống, xoa đầu cô, giọng như đang cười: “Sắp đi chơi rồi nên vui quá hả?”

“Dạ!”

Nụ cười Kỷ Đinh rực rỡ, trên gương mặt trái xoan xuất hiện hai lúm đồng tiền nho nhỏ, khiến người ta không nhịn được đưa tay chọc vào.

Ôn Nghiên thầm nghĩ thế, mà cũng vô thức làm vậy thật.

Chỉ thấy cô bé trợn tròn mắt, nũng nịu: “Anh A Nghiên, anh làm gì thế?”

Kỷ Sâm bỗng dưng bị chen đẩy sang chỗ khác thực sự không chịu nổi, đổi sang chỗ gần Phương Trạch Vũ, giọng chua chát: “Em gái và A Nghiên quan hệ tốt thật đấy.”

Phương Trạch Vũ nhìn hai người với vẻ ý tứ sâu xa, cười mà không nói gì.

Lên máy bay, chỗ của Kỷ Đinh ngồi giữa ba ông anh, nhưng Kỷ Sâm không vui cho lắm: “Anh muốn chơi đánh bài với bọn Trạch Vũ, em đổi chỗ với anh.”

Kỷ Đinh nói: “Em không muốn ngồi cạnh anh, em sẽ đổi chỗ với anh Trạch Vũ.”

Kỷ Sâm hậm hực lườm cô một cái, Phương Trạch Vũ nín cười, đứng lên.

Vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh anh A Nghiên, Kỷ Đinh cảm giác bản thân đúng là một con ma ranh mãnh.

Trên người anh có một hương thơm nhàn nhạt dễ chịu thoang thoảng, cô giả vờ xem điện thoại, vắt cạn não để suy nghĩ xem nói chuyện gì.

Ôn Nghiên lại lên tiếng trước: “Đinh Đinh.”

Kỷ Đinh: “Dạ?”

“Quà sinh nhật của em, anh đã mang theo cho em rồi này.” Anh lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng.

“Em còn tưởng anh quên rồi cơ.” Cô mừng rỡ nhận lấy, “Em có thể mở ra ngay không?”

Ôn Nghiên gật đầu, cười tủm tỉm: “Anh làm sao quên được?”

Kỷ Đinh mang đầy vẻ mong đợi mở dây ruy-băng cột nơ bên ngoài, lấy ra một chiếc hộp nhỏ – là phiên bản mới của mùa này của một nhãn hàng trang sức nổi tiếng, một sợi vòng tay màu xanh dương đậm.

Bên trên có ba món charm, lần lượt là dreamcatcher, xe ngựa và vương miện, tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn, cực kỳ đẹp đẽ.

Cô thích không chịu được: “Anh à, anh có thể đeo giúp em không?”

“Tất nhiên.” Ôn Nghiên cúi nhìn, ngón tay thon dài cầm hai đầu sợi dây vòng qua cổ tay thon mảnh trắng nõn của cô.

Kỷ Đinh không kiềm được lén nhìn anh – xương mặt của anh cực kỳ xuất sắc, mày mắt sâu thẳm, lúc không cười thì góc nghiêng rất anh tuấn, lạnh lùng, giống như một pho tượng bằng đá được chạm khắc công phu.

Thế nhưng khi gương mặt này nở nụ cười lại như gió xuân ấm áp, đẹp không tả nổi.

“Xong rồi.” Ôn Nghiên nghịch mấy món charm trên vòng tay, khóe môi cong cong, “Chúc Đinh Đinh của chúng ta sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, thành người lớn rồi, phải biết chăm sóc bản thân, biết không?”

Kỷ Đinh nhìn anh, chớp chớp mắt, dần nở nụ cười: “Dạ.”

Chuyến bay khoảng mười mấy tiếng, giữa chừng Kỷ Đinh vô thức thiếp đi, lúc tỉnh dậy phát hiện trên cổ mình có thêm một chiếc gối mềm mại.

Ôn Nghiên đang xem phim tiếng Anh, nghe tiếng thì quay sang nhìn cô: “Dậy rồi à?”

“Dạ.” Giọng Kỷ Đinh hơi khàn, cô dụi mắt, “Còn bao lâu nữa ạ?”

“Hơn một tiếng nữa, sắp rồi.” Giọng anh ôn hòa, lấy bình nước cô đặt sau lưng ghê ra, “Uống chút nước ấm đi.”

Cô ngoan ngoãn nhận lấy, uống ừng ực mấy ngụm liền.

“Anh à, gối này của anh sao?” Kỷ Đinh trả lại gối đầu cho Ôn Nghiên, ngại ngùng nói, “Anh nhường cái này cho em còn anh thì phải làm sao?”

“Không sao, anh không mệt.”

Chắc do anh đã quen chăm sóc người khác, một tính cách tốt đẹp được khắc sâu vào xương tủy.

Kỷ Đinh mím môi, không nói gì nữa.

Máy bay hạ cánh xuống thủ đô Reykjavik, nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 10 độ. Làn gió dễ dàng mang đi hơi nóng trên gương mặt, lát sau đã thấy lạnh ngắt.

Mọi người nhanh chóng liên hệ với hướng dẫn viên và tài xế, lên xe khách nhỏ đã thuê trước đó.

Tuy đều là những người bạn chơi thân với nhau, nhưng chỗ ngồi vẫn chia cách rõ ràng, hai bên trái phải tựa hồ một thế giới nhỏ bị ngăn cách ra.

Phòng của Kỷ Đinh cả chuyến đi đều ở cùng với Hình Dư Di, là đàn chị, Hình Dư Di cũng có ý chăm sóc cô, hai người tự nhiên ngồi cạnh nhau.

“Đinh Đinh này, nghe nói em đã đậu vào Thanh Hoa hả?”

“Dạ dạ.” Kỷ Đinh gật đầu.

Hình Dư Di khen ngợi: “Rất giỏi đó.”

Kỷ Đinh cười: “Còn đàn chị thì sao ạ?”

“Chị là bạn đại học của anh trai em, nhưng chị học khoa Toán.”

Đã sớm nghe danh về độ khó cấp ma quỷ của khoa Toán Bắc Đại nên Kỷ Đinh bỗng thấy lòng tràn ngập sự kính nể: “Wow, chị giỏi quá.”

Hình Dư Di nhướng môi: “Nói ra thì cũng trùng hợp, mấy người chúng ta đều là Thanh – Bắc. Ân Hy là Thanh Hoa, Triệu Thừa Chí và Châu Mẫn là Bắc Đại.”

Hai đàn chị ngồi phía trước nghe thế thì quay đầu lại.

Châu Mẫn nói: “Ân Hy, đây là đàn em của cậu đó.”

Viên Ân Hy cong môi cười: “Đinh Đinh, sau này có vấn đề gì cứ hỏi chị nhé.”

“Dạ, cám ơn chị!”

Ngoại hình Viên Ân Hy thuộc dạng thanh tú, da trắng trẻo, lại do thanh mảnh nên trông có một khí chất “mỹ nhân bệnh” yếu ớt. Kỷ Đinh thoáng nhìn đã biết kiểu ngoại hình này rất khơi gợi khả năng muốn bảo vệ của đàn ông.

Ông anh bỗ bã của cô lẽ nào thích kiểu này?

Kỷ Đinh hạ thấp giọng hỏi Hình Dư Di: “Chị à, anh trai em ở trường có đối tượng scandal nào không?”

“Không có.” Hình Dư Di tỏ vẻ mặt một lời khó nói, lắc đầu, “Không phải chị nói quá, mà thật sự là tính cách anh của em muốn thoát ế thì e là phải chờ tận tám trăm năm nữa.”

Kỷ Đinh phì cười.

Kỷ Sâm ngồi bên tay trái, bỗng nhạy cảm nhìn sang: “Hai người có phải đang nói xấu tôi không?”

Kỷ Đinh trong vòng một giây tỏ vẻ bình thường: “Không hề.”

Kỷ Sâm ho một tiếng: “Hình Dư Di, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng dạy hư em gái tôi.”

Hình Dư Di nháy mắt với Kỷ Đinh: “Ơ, luận cứ được gửi tới tận cửa mà.”

Hai người cười lăn.

Sắc mặt Kỷ Sâm đen tối, túm lấy cổ áo Kỷ Đinh như túm gà con, ném cô qua chỗ ngồi của anh, “Đổi chỗ với anh.”

Thực sự là hơi đột ngột.

Kỷ Đinh loạng choạng, không giữ được thăng bằng nên suýt té ngã.

“Cẩn thận.”

Bên cạnh có người ôm lấy cô, giữ chặt để cô không ngã xuống.

Kỷ Đinh hạ giọng: “Cảm ơn anh A Nghiên.”

Cô cắn môi vội vã đứng dậy, sau đó ngồi thật nghiêm chỉnh.

Trong lúc đảo mắt, Kỷ Đinh nhìn thấy Viên Ân Hy quay lại nhìn mình một cái.

Khi chạm mắt nhau, đối phương nở một nụ cười an ủi cô.

Tư duy Kỷ Đinh lại trôi xa, cũng không quan tâm bên này Hình Dư Di và Kỷ Sâm đang nói gì, lát sau Kỷ Sâm kéo ống tay áo cô: “Này.”

Kỷ Đinh liếc nhìn anh, không nói gì.

— Hừ, cổ cô còn đau đây này.

“Chuyện đó…” Vẻ mặt Kỷ Sâm hơi thiếu tự nhiên, gãi đầu nói, “Ban nãy không phải anh cố ý mạnh tay đâu, tha lỗi nhé.”

Kỷ Đinh hơi sửng sốt quay sang.

Tên kiêu ngạo cứng đầu này lại chủ động xin lỗi cô á?

Lần đầu từ thuở khai thiên lập địa!!!

Hình Dư Di nháy mắt với cô, Kỷ Đinh bỗng ngửi thấy có biến!

Chà chà, hình như túm được đuôi ông anh rồi.

Phong cảnh của Iceland giống y hệt trong tưởng tượng của Kỷ Đinh, thực sự khác lạ.

Vương An Thạch từng nói: “Những điều kỳ diệu, kỳ lạ và cảnh tượng đặc biệt của thế giới thường nằm ở những nguy hiểm và khoảng cách mà con người hiếm khi nhìn thấy.”

Kỷ Đinh cảm nhận sâu sắc rằng – sự hùng vĩ và kỳ diệu của thiên nhiên chỉ có thể được khám phá thực sự bằng cách đi sâu vào những vùng đất hoang.

Vách đá Rondlankel dựng đứng, sóng vỗ vào bờ, từ trên cao nhìn xuống, không khỏi có cảm giác tầm thường. Bờ Feather Canyon gồ ghề và quanh co, cao chót vót và dốc đứng, ở giữa có dải nước không ngừng chảy.

Thác nước vàng hùng vĩ tráng lệ, mây mù cuồn cuộn, vào lúc hoàng hôn, ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn được thể hiện đầy đủ nhất, hiển hiện một phong cách khác.

Jökulsárlón là đầm sông băng nổi tiếng ở Iceland, được hình thành bởi sự giao nhau giữa rìa sông băng Vatnajökull và biển. Tàu du lịch đi qua những tảng băng trôi khổng lồ nổi trên hồ và đi sâu vào thế giới thuần khiết này.

Nhiều chỏm băng trong suốt mắc kẹt trên bãi biển phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ. Khắp nơi là một màu xanh thẳm, gợn sóng lăn tăn, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Kỷ Đinh nhìn vẻ đẹp khó mà hình dung bằng từ ngữ, trong lòng tràn ngập sự sửng sốt.

Gió lạnh phớt qua gò má gợn lên những cơn rùng mình lạnh buốt, nhưng cô lại hoàn toàn không cảm nhận được.

Bên cạnh có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Ôn Nghiên, mình hơi lạnh, có thể cho mình mượn áo khoác của cậu không?”

Nghe đến đó, Kỷ Đinh lẳng lặng quay sang, quan sát vẻ mặt Viên Ân Hy.

Đối phương đang cắn môi, hai tay đan vào nhau, ánh mắt rụt rè sợ sệt, dáng vẻ rất đáng thương.

Trong lòng Kỷ Đinh lập tức thấy cảnh giác – bà chị này không đơn giản.

Mượn áo khoác là cách trêu chọc người khác thường thấy, lúc nào cũng khiến người ta dễ liên tưởng đến những thứ khác nữa.

Hóa ra, chị ta thích anh A Nghiên.

Kỷ Đinh hừ thầm trong bụng, nhưng bên ngoài không tỏ vẻ gì, giả vờ chạm vào tay Ôn Nghiên, nói bằng giọng không lớn cũng không nhỏ: “Anh à, tay anh lạnh quá.”

Người đàn ông vốn định lên tiếng, nghe thế thì quay sang cười nói: “Anh cũng thấy hơi lạnh.”

Câu này không rõ là nói với ai.

Tóm lại là sắc mặt Viên Ân Hy có phần lúng túng, cúi đầu không nói gì nữa.

Không khí có một sự ngượng ngập bí ẩn, Kỷ Đinh bỗng đứng dậy chạy ra đầu tàu. Lát sau cô cầm một chiếc áo khoác quay lại, đưa cho Viên Ân Hy: “Chị Ân Hy, em mượn của thuyền trưởng đó, chị khoác tạm nhé.”

Viên Ân Hy ngẩng lên – ánh mắt cô bé trong vắt, đang nhìn cô không chớp mắt.

Ban nãy cô bé… không phải cố ý sao?

Viên Ân Hy đè nén tâm trạng phức tạp, nhướng môi cười: “Cảm ơn Đinh Đinh, em tốt thật.”

“Không có gì ạ.” Kỷ Đinh mỉm cười, quay về chỗ.

Ôn Nghiên nhìn cô một cái, ánh mắt rơi xuống bàn tay lạnh đến trắng bệch của cô. Anh đưa tay ra thử nhiệt độ rồi cau mày.

Kỷ Đinh ngạc nhiên nhìn anh một cái: “Anh A Nghiên?”

Ôn Nghiên tháo khăn choàng trên cổ xuống, kiên quyết vòng qua cổ cô, “Em mặc ít quá.”

Trên cổ bỗng thấy ấm hơn, chóp mũi ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng của anh, mũi Kỷ Đinh vùi trong khăn, chỉ để lộ đôi mắt to lấp lánh nụ cười: “Cảm ơn anh!”

Lúc này cô mới nhận ra anh đang choàng khăn mà cô tặng, bất giác trêu ghẹo: “Ôi chà, đây là ai tặng anh mà sao đẹp quá?”

Ôn Nghiên khẽ cười.

Anh nghiêm túc nói: “Anh bỏ ra mười tệ mua ở ven đường đấy.”

“Nói bậy.” Kỷ Đinh mở to mắt, “Đây mới nhìn đã biết là hàng thủ công rồi.”

“Sao em biết là hàng thủ công?” Ôn Nghiên kéo một đầu khăn choàng như đùa nghịch, thong thả nói, “Ồ, là vì quá nhiều mối len đúng không?”

Anh lại chỉ vào chữ “Nghiên”: “Em xem chỗ này, thêu xiên vẹo này.”

Kỷ Đinh hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn anh.

Đừng giận đừng giận. Cô thầm cảnh cáo mình.

Kỷ Đinh nhắm mắt, rồi lại nở nụ cười: “Mới nhìn đã biết đây là do một người cực kỳ khéo tay làm ra rồi.”

Ánh mắt ra hiệu – khen em đi, mau khen em đi!

Thế nhưng Ôn Nghiên không nói gì, chỉ nhìn cô, như cười như không.

Kỷ Đinh không chịu thua kéo tay anh, có vẻ không đòi được câu trả lời làm cô hài lòng thì sẽ không chịu thôi.

Mãi sau Ôn Nghiên mới nói: “Em thật sự muốn biết là ai tặng anh hả?”

Kỷ Đinh gật đầu.

Ôn Nghiên: “Một nhóc lừa đảo.”

Kỷ Đinh bĩu môi: “Sao lại là nhóc lừa đảo…”

Nụ cười trong mắt anh càng đậm thêm, giọng nói trầm trầm thì thầm bên tai cô: “Nhưng là một nhóc lừa đảo đáng yêu.”

Kỷ Sâm ngồi phía trước loáng thoáng nghe mà không hiểu hai người đang chơi trò đố vui gì, nhưng cảm thấy nội dung cuộc trò chuyện có vẻ gì đó rất quái lạ.

Anh quay lại nhìn Ôn Nghiên một cái, trợn trắng mắt: “Thần kinh.”

Lại nhìn sang em gái – trời ạ, xem cái mặt sắp lạnh cóng đỏ bừng kìa.

Anh tháo mũ xuống đội lên đầu Kỷ Đinh: “Đội vào.”

Kỷ Đinh lặng lẽ kéo mũ xuống che cả tai mình, trong lòng lại thấy cuộn trào như biển…

Người này sao lại như vậy! Sao lại đột ngột trêu ghẹo người ta!

Cảm nhận được người đàn ông cạnh mình dường như tâm trạng rất vui vẻ, cô khẽ hừ mấy tiếng, quay mặt ra ngoài ngắm hồ băng.

Ôn Nghiên nhìn bóng lưng cô, khẽ cười thành tiếng.

Cô bé này như một con mèo hoang đang xù lông, sao lại đáng yêu đến thế chứ.