Đây là cảm giác mà Cố Đình Thuấn chưa từng được trải nghiệm,như thể có một con mèo trú trong lòng anh, một con mèo cộc cằn.
Chỉ cần Cố Đình Thuấn cử động một chút, thì con mèo này sẽ dùng móng vuốt sắc bén gào vào tim anh, nhưng lúc anh không chạm vào nó, thì con mèo này sẽ vẫy đuôi, từng chút một chạm vào nơi mềm nhất của anh.
Đây có lẽ là cảm giác khó chịu chăng.

Trong lòng Cố Đình Thuấn nghĩ vậy.
Tất cả những thứ anh làm vốn dĩ chỉ vì để lôi kéo Hạ Thanh Trì, muốn Hạ Thanh Trì cùng anh đối phó Cố Đình Xuyên.

Nhưng hiện nay thứ anh nghĩ tới, thứ anh nhớ tới lại là một người khác.
Cố Đình Thuấn đi thẳng đến tủ lạnh, khi mở cửa tủ lạnh ra, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là nước hoa quả mà Lộ Tiểu Kỳ thích uống.
Cố Đình Thuấn nghĩ lại mấy ngày trước, Lộ Tiểu Kỳ chỉ nói một câu nước hoa quả này uống ngon, anh lập tức mua điên cuồng hai thùng từ siêu thị về.

Lộ Tiểu Lộ tổng cộng uống không được bao nhiêu lon, hiện nay còn một số lượng lớn để trong tủ lạnh Cố Đình Thuấn.
Cố Đình Thuấn chầm chậm đưa tay lấy nước hoa quả, gương mặt đầy ý cười đằm thắm, nhưng chỉ vài giây sau, Cố Đình Thuấn dần lấy lại bình tĩnh, anh lấy ra một lon nước lạnh, uống ực một ngụm.
Cố Đình Thuấn hy vọng có thể thông qua cách này nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại.


Quả nhiên sau khi uống xong nước lạnh, tim cũng nguội theo, Cố Đình Thuấn bình tĩnh hơn nhiều, đồng thời con mèo trong lòng anh cũng bình tĩnh lại.
Cố Đình Thuấn ngồi trên ghế sô pha và suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.

Việc đã kiên trì được mười mấy năm, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được.

Đặc biệt là bây giờ, Cố Đình Thuấn đã có những bước đầu thành công.
Ít nhất hiện tại Cố Đình Thuấn và Hạ Thanh Trì đã trở thành bạn bè.
Bạn bè? Cố Đình Thuấn chợt nhớ lại những gì Lộ Tiểu Kỳ nói khi chia tay, họ cũng là bạn bè, bạn bè phải thường xuyên liên lạc với nhau.
Suy nghĩ cứ thế dễ dàng chuyển hướng sang Lộ Tiểu Kỳ.

Cố Đình Thuấn cảm thấy bản thân mình chắc bị bệnh rồi, bình tĩnh và tự chủ là những thứ trước giờ luôn khiến anh tự hào về mình, nhưng hiện nay anh bệnh rồi, mất đi những phẩm chất này.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Cố Đình Thuấn, anh ngơ ngác đứng dậy đi mở cửa.
Lúc ngang qua bàn ăn, Cố Đình Thuấn dường như nhìn thấy bóng hình của Lộ Tiểu Kỳ.

Lộ Tiểu Kỳ vẫn còn ngồi đó, thẳng thắn nói với mình: món anh làm ngon thật.
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa lần nữa vang lên, kéo Cố Đình Thuấn về lại thế giới hiện thực.
Xem ra đến lúc phải thay đổi bàn ăn khác rồi, Cố Đình Thuấn nghĩ trong lòng.

Bấy giờ anh đã đi đến trước cửa, vặn nắm cửa mở cửa ra.
Cố Đình Thuấn không ngờ người đến đây lại là Lộ Tiểu Kỳ, là người mà mình luôn nhớ nhung, là người luôn khiến mình canh cánh trong lòng.
“Sao em đến đây?” Cố Đình Thuấn mở lời trước, giọng điệu vui mừng khôn tả.
“Em…” Lộ Tiểu Kỳ cúi đầu, có chút ngại ngùng, không hoạt bát giống như thường ngày.
“Em có thể vào không?” Lộ Tiểu Kỳ chỉ vào trong nhà, mặt hơi ửng đỏ.

Cố Đình Thuấn mới nhận ra bản thân quên cho Lộ Tiểu Kỳ đi vào, anh vội vàng né người sang một bên nói: “Đương nhiên là được, mau vào đi.”
Lộ Tiểu Kỳ đi vào nhà Cố Đình Thuấn một cách quen đường thuộc lối, vốn dĩ là nơi rất quen thuộc, nhưng Lộ Tiểu Kỳ lại có chút thận trọng, hoàn toàn không giống bộ dạng cởi mở thường ngày.
“Ngồi xuống đi, đứng ngây đó làm gì?” Cố Đình Thuấn hoàn toàn không kìm nén được niềm vui, anh đi đến tủ lạnh, lấy nước hoa quả mà Lộ Tiểu Kỳ thích uống nhất và đưa cho cô.
Nhìn thấy nước hoa quả, đôi mắt Lộ Tiểu Kỳ rực sáng, nước hoa quả này cô chỉ nói qua một câu uống khá ngon, không ngờ Cố Đình Thuấn lại đi mua thật, còn để trong tủ lạnh làm lạnh.
Chẳng lẽ những gì Hạ Thanh Trì nói đều là thật? Cố Đình Thuấn có hảo cảm với mình? Lộ Tiểu Kỳ không chắc chắn.
“Sao anh có nước hoa quả này?” Lộ Tiểu Kỳ hỏi.
Cố Đình Thuấn có chút ngại ngùng, như thể tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu vậy: “Trước đây siêu thị tổ chức sự kiện, thấy vậy anh mua nhiều hơn chút, nếu em thích, một lát em có thể đem về một chút.”
Lộ Tiểu Kỳ ừ một tiếng, cúi đầu xuống, xem ra gì mà tình chàng ý thiếp, đều do mình và Hạ Thanh Trì tự tưởng tượng, người ta vốn dĩ không có ý này.
“Em đến tìm anh có chuyện gì sao?” Cố Đình Thuấn ngồi đối diện Lộ Tiểu Kỳ, có chút hồi hộp nói.
Lộ Tiểu Kỳ hít sâu một hơi trong lòng, lấy hết dũng khí nói: “Em rất thích nước hoa quả này, em có thể…”
Cố Đình Thuấn cho rằng Lộ Tiểu Kỳ thật sự muốn đem về một ít, nên lập tức ngắt lời Lộ Tiểu Kỳ: “Đương nhiên là được, anh có thể lấy bịch đựng cho em, em đều có thể đem đi.” Thật ra nước hoa quả này vốn dĩ là Cố Đình Thuấn cố tình mua cho Lộ Tiểu Kỳ.
“Không phải.” Lộ Tiểu Kỳ nắm lấy Cố Đình Thuấn đang định đứng dậy lấy bịch đựng nước hoa quả, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Em không mang đi, em muốn hỏi anh, sau này em có thể đến nhà anh uống được không?”
Đầu óc Cố Đình Thuấn bỗng chốc trống rỗng, anh không tài nào hiểu ẩn ý trong lời nói Lộ Tiểu Kỳ.
Nhưng hiện tại bàn tay Lộ Tiểu Kỳ đang nắm lấy tay anh, anh cảm nhận được bàn tay mềm mại của Lộ Tiểu Kỳ, còn có hơi ấm của Lộ Tiểu Kỳ, bất chợt có một ngọn lửa từ dưới dâng trào lên.
“Được… được mà, sau này em có thể đến nhà anh bất cứ lúc nào, nhưng thời hạn của nước hoa quả này khá ngắn, em có thể mang về một chút trước, đợi sau này em đến nhà anh làm khách, anh mua tiếp cho em.”
Đây là lần đầu tiên Cố Đình Thuấn lớn vậy rồi mà còn nói lắp.
Lộ Tiểu Kỳ bỗng nhiên đứng dậy, cô tự nói với mình, nếu bây giờ không nói, sẽ hối hận cả đời.
“Cố Đình Thuấn, anh là đồ ngốc sao? Em không muốn đến nhà anh làm khách, em…” Lộ Tiểu Kỳ nhìn đôi mắt Cố Đình Thuấn một cách nghiêm túc: “Em thích anh, anh có thể hẹn hò với em không?”
Đùng một tiếng, đầu óc Cố Đình Thuấn như bị sét đáng ngang, bỗng chốc trống rỗng.

Lộ Tiểu Kỳ cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cô nhìn Cố Đình Thuấn, đợi chờ câu trả lời từ Cố Đình Thuấn.
Nhưng người đàn ông này lại vẻ mặt ngơ ngác, thậm chí ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái, Lộ Tiểu Kỳ đợi đến nỗi mất đi kiên nhẫn, cô kéo tay Cố Đình Thuấn: “Anh có đang nghe em nói không?”
Cố Đình Thuấn đơ người gật đầu: “Anh… anh đang nghe.”
“Vậy…” Lộ Tiểu Kỳ thẹn thùng nói: “ Được không?”
Cố Đình Thuấn cảm thấy bản thân như bị khống chế, hoàn toàn nói không nên lời: “Tiểu Kỳ, anh…”
Nên từ chối, lý trí Cố Đình Thuấn nghĩ thế, nhưng hai từ xin lỗi đơn giản nhất này, Cố Đình Thuấn lại như mất đi giọng nói, nói không nên lời.
Lộ Tiểu Kỳ nhìn bộ dạng của Cố Đình Thuấn, trong lòng cô đã hiểu, cô buông tay Cố Đình Thuấn: “Em biết rồi, chuyện tối nay xem như chưa từng xảy ra đi, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Nói xong, Lộ Tiểu Kỳ chuẩn bị rời đi, nhưng lúc cô đi ngang qua Cố Đình Thuấn, thì bị Cố Đình Thuấn kéo mạnh vào lòng.
Lộ Tiểu Kỳ chưa kịp thốt lên, thì đã được ôm trong một vòng tay ấm áp.
Lộ Tiểu Kỳ kinh ngạc trợn to mắt, Cố Đình Thuấn hôn cô!
Không biết thời gian qua lâu cỡ nào, Cố Đình Thuấn mới chịu buông ra, anh nhìn gương mặt đỏ bừng của Lộ Tiểu Kỳ, ngọn lửa vô hình ấy như thể có thể thiêu cháy cả cánh đồng, hoàn toàn thiêu sạch lý trí còn sót lại của Cố Đình Thuấn.

W.