Sau một đêm triền miên, khi Cố Đình Thuấn tỉnh dậy thì đã là buổi sớm của ngày hôm sau.

Cố Đình Thuấn mở mắt bèn nhìn thấy gương mặt vẫn còn say giấc nồng của Lộ Tiểu Kỳ, anh dịu dàng vén những sợi tóc dài vương trước trán của Lộ Tiểu Kỳ, vuốt nhẹ lên đôi môi ửng hồng khép hờ của cô, khuôn mặt anh tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng rồi phần lý trí trong anh nhanh chóng chiếm lấy thượng phong, Cố Đình Thuấn đột ngột đứng dậy, anh nhìn Lộ Tiểu Kỳ vẫn còn đang say giấc, trong lòng tự an ủi bản thân: mình chỉ vì muốn tìm cách tiếp cận Hạ Thanh Trì mà thôi, mình căn bản không thích Lộ Tiểu Kỳ.

Cố Đình Thuấn gật đầu cái mạnh: “Phải, đúng là vậy, mình tuyệt đối không có khả năng thích Lộ Tiểu Kỳ, mình chỉ vì muốn lật đổ Cố Đình Xuyên.

” Cố Đình Thuấn lẩm bẩm nói.

“Đình Thuấn, anh dậy rồi hả?” Lộ Tiểu Kỳ vừa mở mắt đã nhìn thấy cơ lưng rắn chắc của Cố Đình Thuấn.

Tới bây giờ cô vẫn còn đang rất ngơ ngác về chuyện xảy ra trong đêm qua, cô chỉ biết Cố Đình Thuấn người mà cô yêu đã hôn cô, lại còn…nhớ đến một số chi tiết trong đêm hôm qua, Lộ Tiểu Kỳ vẫn không nhịn được đỏ mặt.

“Ừ,” cơ thể của Cố Đình Thuấn không tự chủ được mà nằm xuống, ôm lấy Lộ Tiểu Kỳ: “Em ngủ thêm tí đi, vẫn còn sớm.


Lộ Tiểu Kỳ yên tâm dựa vào vai Cố Đình Thuấn, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, tối hôm qua qua cô thật sự rất mệt: “Được, vậy anh cũng ngủ một lát nha.


Nói rồi, Lộ Tiểu Kỳ vươn tay ra ôm lấy eo của Cố Đình Thuấn.


Phút giây đó là khoảng khắc ấm áp nhất trong cuộc đời của Cố Đình Thuấn cho đến nay, Cố Đình Thuấn dường như hiểu được vì sao lại có người nguyện ý vì hồng nhan mà bỏ cả giang sơn.

Trong phút giây đó, nào là thù hận, nào là tham vọng chấp niệm, tất cả đều như tan biến hết, Cố Đình Thuấn chỉ muốn cứ thế im tĩnh nằm cảm nhận hơi ấm của Lộ Tiểu Kỳ, cảm nhận những tia nắng đang thay nhau chiếu vào phòng.

Nhưng, không thể như vậy được, phiên bản lý trí của Cố Đình Thuấn kịp thời lên sóng, dù cho có người nguyện ý từ bỏ giang sơn, nhưng Cố Đình Thuấn anh không thể, lật đổ Cố Đình Xuyên là mục tiêu mà anh xưa nay vẫn luôn phấn đấu, anh không thể từ bỏ một cách dễ dàng như vậy được.

Nhưng Cố Đình Thuấn vẫn mê luyến sự ấm áp trong thời khắc này, anh yên tĩnh nằm trên giường không động đậy.

Đến khi mặt trời đã lên cao, Lộ Tiểu Kỳ mới nhàn nhã tỉnh dậy, lúc này Cố Đình Thuấn đã không còn nằm bên cạnh cô.

Lộ Tiểu Kỳ tiện tay cầm áo của mình mặc vào, nhưng nút trên áo đều đã bị Cố Đình Thuấn giật đứt cả rồi, Lộ Tiểu Kỳ chỉ đành khoác lên mình, gian nan đi lấy quần của cô.

Ngay lúc này, Cố Đình Thuấn tiến vào, Lộ Tiểu Kỳ lập tức ngồi trở lại giường, dùng chăn bao lấy bản thân.

Cho dù cả hai đã thân mật da thịt với nhau, nhưng bây giờ nhìn mặt đối phương, Lộ Tiểu Kỳ vẫn có chút ngượng ngùng.

Cố Đình Thuấn vừa đi vào đã thấy ngay Lộ Tiểu Kỳ dùng chăn quấn chặt lấy bản thân, chỉ để lại ra một cái đầu nhỏ nhắn, đáng yêu vô cùng, anh sải bước đến gần, gương mặt anh sáp lại trước mặt cô.

“Sao vậy? Vẫn còn xấu hổ à?” Cố Đình Thuấn trêu đùa hỏi cô.

Khuôn mặt Lộ Tiểu Kỳ càng đỏ hơn, cô không dám ngẩng đầu lên, càng không dám nhìn Cố Đình Thuấn.


“Áo của em bị anh xé hư rồi, em mặc gì bây giờ?” Lộ Tiểu Kỳ lí nhí hỏi.

Cố Đình Thuấn nhìn quần áo vương vãi dưới đất, nhớ đến mọi chuyện tối qua, một cảm giác lạ thường lại lần nữa ập đến.

Cố Đình Thuấn kéo chiếc chăn mà Lộ Tiểu Kỳ đang quấn trên người ra, Lộ Tiểu Kỳ giật mình kinh hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Cố Đình Thuấn đè lên giường lần nữa.

“Đình Thuấn, anh…” Lộ Tiểu Kỳ nhìn gương mặt đã bừng đỏ của Cố Đình Thuấn, đã đâu đó hiểu được sắp xảy ra chuyện gì rồi, nên càng thêm xấu hổ.

Cố Đình Thuấn thô bạo kéo áo trên người Lộ Tiểu Kỳ ra, chiếc áo sơ mi đáng thương vốn đã không có nút, bây giờ còn trực tiếp bị biến thành hai mảnh.

Mất đi lá chắn cuối cùng, Lộ Tiểu Kỳ hoàn toàn để lộ hết trước mặt Cố Đình Thuấn.

Đêm qua, hoá ra lại là đêm đầu của Lộ Tiểu Kỳ.

“Tiểu Kỳ,” Cố Đình Thuấn khom người, hôn Lộ Tiểu Kỳ, thấp giọng dịu dàng nói ra một câu mà chưa kịp thông qua suy nghĩ: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em.


Lộ Tiểu Kỳ nhìn Cố Đình Thuấn, lòng tràn đầy hạnh phúc, sự uể oải trên người như biến mất hết, cô vươn tay ôm lấy cổ của Cố Đình Thuấn: “Em tin anh, còn nữa, em cũng sẽ chịu trách nhiệm với anh.



Nói rồi, Lộ Tiểu Kỳ chủ động hôn lên môi Cố Đình Thuấn, nụ hôn này đã làm cháy mồi lửa trên đồng thảo nguyên, hai người ôm lấy nhau, khát khao hoà đối phương vào trong xương máu của mình.

Vết thương trên người Hạ Thanh Trì đã lành, chỉ là mắt cá chân khi di chuyển có chút bất tiện, đong qua đếm lại cũng đã mấy ngày rồi cô không đi làm, tuy chị Diêu có nói cô nên nghỉ ngơi cho khoẻ, được nghỉ thêm vài ngày nữa, nhưng dẫu sao bản thân cũng không có xin phép công ty.

Trong lòng Hạ Thanh Trì biết rõ mấy ngày nay cô không đi làm lại không có chuyện gì xảy ra, là nhờ có chị Diêu chịu áp lực thay cho cô suốt thời gian qua.

Hạ Thanh Trì không để tâm đến phần việc ở Cố thị này, có mất việc thì cũng không sao, nhưng cô không thể làm liên lụy đến chị Diêu.

Sau khi trầm tư một hồi, Hạ Thanh Trì quyết định đi làm, buổi sáng cô đưa Hạ Bảo Bối đến nhà trẻ trước như thường lệ, rồi mới đến Cố thị đi làm.

Trước kia Cô đã sống quen với những ngày tháng như vậy, Hạ Thanh Trì không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán, nhưng sau khi trải qua sự việc lần này, khi Hạ Thanh Trì quay lại với ngày tháng bình đạm giản dị như thế một lần nữa, cô chỉ cảm thấy như đã trôi qua mấy đời rồi.

Cố Đình Xuyên đã liên tục vài ngày không thấy bóng dáng của Hạ Thanh Trì trong công ty, anh còn vì chuyện này cố tình đi hỏi trưởng phòng Diêu, đối phương nói Hạ Thanh Trì xin nghỉ rồi, gần đây công việc quá bận, Hạ Thanh Trì muốn xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi thả lỏng một phen.

Ban đầu Cố Đình Xuyên không quan tâm lắm, nhưng cứ thế một thời gian dài, Cố Đình Xuyên liền cảm thấy có chút bất an, với tính cách của Hạ Thanh Trì, cô sẽ không vô duyên vô cớ xin nghỉ nhiều ngày như vậy.

Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì? Cố Đình Xuyên trong lòng thầm nghĩ.

Đêm hôm qua, lúc Cố Đình Xuyên đang ăn tối cố tình dò hỏi qua Cố Thần.

“Mấy ngày nay con ở nhà trẻ thấy thế nào?” Cố Đình Xuyên hiếm khi có một lần trò chuyện với Cố Thần trên bàn ăn.

Cố Thần cũng chưa từng trò chuyện với Cố Đình Xuyên khi đang dùng bữa, khi ăn không nói khi ngủ im lặng là thực hiện vô cùng sâu sắc chặt chẽ ở nhà họ Cố.


Cố Thần có chút kinh ngạc khi nghe thấy Cố Đình Xuyên nói chuyện, nhưng rất nhanh sau đó Cố Thần đã bình tĩnh lại.

Cậu bé đặt đũa xuống, sau khi nuốt xong thức ăn trong miệng, bèn trả lời: “Vẫn như mọi khi.

” Dứt lời, Cố Thần ngẫm nghĩ một lúc, nói thêm một câu: “Cũng khá tốt.


Cố Đình Xuyên gật gù, đây là lần đầu tiên Cố Đình Xuyên nghe thấy Cố Thần tự đáy lòng nói rằng ở nhà trẻ cũng không tệ.

“Ở nhà trẻ con có bạn thân không?” Cố Đìngiọng điệu thêm phần dịu dàng hỏi.

Kể từ khi Hạ Thanh Trì và Hạ Bảo Bối xuất hiện trong cuộc sống của Cố Đình Xuyên và Cố Thần, cả Cố Đình Xuyên và Cố Thần đều đã thay đổi một chút.

Cố Thần suy nghĩ một hồi, trong đầu toàn là vẻ mặt tươi cười của Hạ Bảo Bối, sau đó cậu gật đầu.

“Mấy ngày nay ai đưa đón Hạ Niệm vậy?” Cố Đình Xuyên hỏi thẳng vào vấn đề.

Cố Thần suy đi nghĩ lại, mấy ngày nay cậu bé quả thật không mấy để ý lắm: “Con không để ý lắm, nhưng có mấy bữa con nhìn thấy mẹ nuôi của Hạ Bảo Bối đến đón em ấy.


“Có mấy bữa?” Cố Đình Xuyên lẩm bẩm, có lẽ là Cố Thần không hiểu ý của anh, nên anh hỏi lại lần nữa: “Gần đây con có trông thấy mẹ của Hạ Niệm không?”
Nếu Cố Thần Xuyên không nhắc tới, Cố Thần cũng không nhận ra bản thân lâu lắm rồi không gặp mẹ của Hạ Bảo Bối.