Cùng một con dã thú nói chuyện, cũng không phải là cầm con cá hay miếng thịt. Chỉ cần dã thú cảm thấy thích thì nó sẽ không ăn thịt ngươi, nhưng nếu như không thích thì sẽ như thế nào?

Mà đầu Tuyết Lang Vương này có trí tuệ của Ngụy Linh Thú, há có thể dùng một ít thủ đoạn bình thường câu thông cùng nó sao.

Nhưng nghĩ lại, nếu không muốn hai con lang tinh thú cắn chết Tinh Mông và Thu Liên thì Vân Thiên Hà chỉ còn một cách là cố gắng câu thông với Tuyết Lang Vương, thương lượng với nó mà thôi.

Chỉ có cách cố gắng câu thông mà thôi, trước tiên cứ để xem Tuyết Lang Vương rốt cuộc muốn làm cái gì, chết có gì đáng sợ!

Sau khi suy nghĩ một chút Vân Thiên Hà trở nên bình tĩnh, liền bảo hai người Tinh Diệu:

- Các ngươi tránh ra!

- Thiếu gia!

Hai người Tinh Diệu và Thu Phi vẫn như cũ gắt gao che chắn trước người Vân Thiên Hà, Vân Thiên Hà lớn tiếng quát:

- Tránh ra, nếu Tuyết Lang Vương muốn ăn thịt chúng ta, đã sớm xông lên rồi.

Vừa nói như thế, Tinh Diệu và Thu Phi nhìn thoáng qua Tinh Mông và Thu Liên, ngẫm lại cảm thấy cũng đã có đạo lý, liền chậm rãi tránh đường.

Lúc này trong lòng Vân Thiên Hà đã không còn chút sợ hãi nào, hắn nhìn thấy Tuyết Lang Vương liền cũng chậm rãi bước đến.

Đến khi khoảng cách song phương còn khoảng một thước, Vân Thiên Hà liền dừng lại, Tuyết Lang Vương cũng đã ngừng lại theo, ngẩng lên nhìn Vân Thiên Hà, ánh mắt hòa ái, gầm nhẹ một tiếng, không có bất kỳ địch ý nào.

Thần sắc Vân Thiên Hà cổ quái, loại tình cảnh này, làm hắn nghĩ tới lúc trước gặp tuyết báo của Tô Tuyết, chẳng lẽ tinh linh chi khí trên người mình thật sự đối với mấy con tinh thú cấp cao có lực hấp dẫn trí mạng sao? Khiến cho bọn chúng trở nên thân thiện với mình.

Báo tuyết, tuyết lang!

Ngẫm nghĩ lại, đột nhiên trong mắt Vân Thiên Hà chợt hiểu ra, tinh linh chi khí của mình cũng không phải là có lực hấp dẫn trí mạng đối với tất cả tinh thú.

Cho đến bây giờ, hắn tiếp xúc phần lớn đều là hàn phách tinh thú, tất cả mới có công hiệu như thế. Nhưng nghĩ đến năm trước lúc đi săn gặp phải thanh lang, là một con viêm phách tinh thú, liền không có hiệu quả giống như thế này.

Chỉ nghĩ đến như vậy trong lòng Vân Thiên Hà giật mình hiểu rõ ra, lúc này hắn thấy biểu hiện thoải mái hưởng thụ của Tuyết Lang Vương khi đứng cạnh hắn cũng không còn cảm giác kỳ quái nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nhìn thoáng qua Tinh Mông và Thu Liên, Vân Thiên Hà chậm rãi đến gần Tuyết Lang Vương. Trong ánh mắt Tuyết Lang Vương hiện lên một tia đề phòng nhưng ngay lập tức lập tức liền biến mất vô tung, tùy ý để Vân Thiên Hà đi tới gần, vươn tay đặt lên mũi nó, phóng xuất ra một cỗ tinh linh chi khí cho nó hấp thu.

Lúc này ánh mắt Tuyết Lang Vương nhất thời sáng rỡ, ngay khi Vân Thiên Hà phóng thích tinh linh chi khí cho nó thì nó liền liều mạng bắt đầu hấp thu.

Nhưng mà, Vân Thiên Hà phóng ra một chút cho nó hấp thu sau rồi liền ngừng lại. Sau đó dùng ngón tay chỉ vào hai người Tinh Mông và Thu Liên.

Grào … grào…

Tuyết Lang Vương mới hấp thu được một ít tinh linh chi khí còn cảm thấy chưa đã nghiền, lúc này tựa như hút thuốc phiện vậy. Sớm đã lên nghiện, tâm ngứa ngáy, liền vội vàng hướng tới hai đầu tuyết lang phát ra một tiếng hống. Hai đầu tuyết lang kêu lên một tiếng thuận theo, liền buông tha Tinh Mông và Thu Liên.

Tinh Diệu và Thu Phi lập tức đi tới, giúp hai người băng bó, bôi chữa thương, Tinh Mông mất máu quá nhiều, lúc Tinh Diệu băng bó bôi thuốc cho hắn liền hôn mê. Mà Thu Phi cùng Thu Liên chung sinh mệnh lực nên chữa thương cũng trở nên dễ dàng và hiệu quả, cứ thế chậm rãi khôi phục.

Vân Thiên Hà nhìn thấy một màn này, tảng đá trong lòng rốt cục được đặt xuống, chỉ cần Tuyết Lang Vương có nhu cầu đối với tinh linh chi khí của hắn. Như vậy an nguy của Tinh Mông và ba người khác cũng được đảm bảo. Hắn tiêu hao một ít tinh linh chi khí, cũng không có cái gì quá nghiêm trọng, tu luyện một đêm, là có thể bổ sung đầy đủ.

Tựa hồ cùng Tuyết Lang Vương đạt đến một mức độ ăn ý nhất định, Vân Thiên Hà lại vận chuyển một chút tinh linh chi khí cho nó, liền ra hiệu cho Thu Phi đi dẫn ngựa, Tinh Diệu đưa Tinh Mông đến gần, mấy người và một sói liền hướng về phía trong Xà Bàn sơn đi đến. Một đoàn tuyết lang theo đuôi phía sau bọn hắn. Trong lòng Vân Thiên Hà thủy chung cảm thấy tất cả chuyện này thật sự quá mức quỷ dị, xem ra, bọn họ sắp sửa biến thành thượng khách của bầy tuyết lang.

Ngay lúc Vân Thiên Hà cùng bầy sói đi vào trong lòng Xà Bàn sơn thì cách Xà Bàn sơn khoảng bốn mươi dặm có mười người cưỡi ngựa từ phía quận thành gần đó lao đến.

Mười người đều phong trần mệt mỏi, tiều tụy. Nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn tràn đầy thống hận, bi phẫn, từng tia sát khí hiện lên rõ rệt như cũ.

Đây chính là đoàn người Giang Nguyên Mưu vẫn theo đuôi Vân Thiên Hà từ đầu đến giờ, từ vết tích hắn để lại mà tìm được đến đây, còn có thêm mấy hắc sát chiến sĩ bọn họ gặp ở Thanh Thạch Chủy Quận trên đường truy đuổi, trong đó có một vị trưởng bối trong gia tộc là Giang Nhất Minh.

Giang Nhất Minh là con cả của Giang Thụ Đức, Giang Thụ Đức bị mấy người Vân Thiên Hà giết chết. Hơn một nửa Giang Nam thành bị đốt, căn cơ bị hủy, gia gia của hắn Giang Thủ Thành táng thân trong biển lửa. Làm con cháu Giang Nhất Minh sao có thể chịu được thống khổ cùng sỉ nhục như thế. Hắn đang ở Dư Châu thành sau khi nghe được tin tức này liền dứt khoát mang theo sáu gã hắc sát chiến sĩ rời Dư Châu thành. Thề rằng cho dù phải tìm kiếm toàn bộ Dư Châu, lật tung từng tấc đất cũng phải tìm được tên thủ phạm đầu sỏ gây nên cái chết của phụ thân và ông nội, thề phải báo thù rửa hận.

Bất quá bây giờ trên toàn bộ Dư Châu, tộc nhân nơi nơi đều đang điên cuồng mà tìm kiếm hành tung mấy người Vân Thiên Hà. Nguyên bản Giang Nguyên Mưu truy theo dấu vết của Vân Thiên Hà. Mà Giang Nhất Minh từ phương hướng khác tìm đến, vừa lúc đến Thanh Thạch Chủy Quận hai phương nhân mã liền gặp nhau.

Giang Nguyên Mưu vừa khóc lóc vừa kể ra chuyện ở Giang Nam. Giang Nhất Minh nghe được liền vong hồn bạo khiếu, cắn nát cả đôi môi khô khốc, hận không thể lập tức chặt Vân Thiên Hà thành từng mảnh thịt vụn.

Bởi vì Giang Nguyên Mưu đã theo đuôi Vân Thiên Hà một đoạn thời gian dài nên cả đoàn người đều mỏi mệt, nhưng không dám trì hoãn. Hắn sợ hãi, sợ lại xảy ra thảm án như ở Giang Nam quận, đến lúc đó hối hận thì đã muộn. Vì thế hắn cùng Giang Nhất Minh nghỉ ngơi ở Thanh Thạch Chủy Quận một canh giờ, liền vội vàng theo một ít dấu vết Vân Thiên Hà để lại đuổi theo về hướng Bắc.

Ngay lúc Vân Thiên Hà đến Xà Bàn sơn, dừng lại nghỉ ngơi. Tinh Mông gặp nạn, Vân Thiên Hà xông vào trong núi cứu người thì đám người Giang Nguyên Mưu lại một lần nữa tiếp cận bọn họ gần thêm vài phần, đã đến Lưu Trùng quận gần đó.

Bất quá đám người Vân Thiên Hà cũng không dừng lại ở Lưu Trùng quận, bọn họ đi vòng qua bên ngoài quận. Giang Nguyên Mưu đến Lưu Trùng quận treo giải thưởng với số tiền lớn muốn hỏi thăm tin tức nhưng lại một lần nữa bị chặt đứt manh mối. Làm cho đoàn người không khỏi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ ở Lưu Trùng quận nghỉ ngơi mấy canh giờ, trời vừa hừng đông lại tiếp tục theo phía Bắc truy tìm.

Hiện tại bọn chúng giống như chim sợ cành cong, sợ lại nghe phải tin dữ truyền đến, bọn chúng không thể nào chịu thêm một lần đả kích nào nữa, tinh thần bọn chúng đã mệt mỏi, căng lên như dây đàn.

Xuyên qua chân núi Xà Bàn sơn, tiến vào bên trong rừng rậm, đầm lầy, đoàn người Vân Thiên Hà đã tiếp cận bên trong ngọn núi.

Bởi vì địa thế của Xà Bàn sơn nên nơi này có rất nhiều sơn động. Nhưng nơi này chính là lãnh địa của Tuyết Lang Vương, đại đa số tuyết lang sinh hoạt bên trong mấy sơn động này.

Vân Thiên Hà vừa mới đến đây thì toàn bộ bên trong lòng núi chung quanh liền trào ra một đoàn tuyết lang, số lượng ít nhất có mấy trăm con, nhất là dưới bóng đêm từng đôi mắt của chúng tỏa sáng tập trung vào Vân Thiên Hà, làm cho người ta cảm giác da đầu run lên. Đương nhiên, ngoài tuyết lang còn có "ấu lang", "nữ lang", "lão lang" … mới có trận thế như vậy. Nếu toàn bộ đều là tuyết lang trưởng thành thì với đội hình như vậy thì quả thực so với một cái quân đội thủ bị doanh còn cường hãn hơn.

Vân Thiên Hà theo Tuyết Lang Vương đến đây, hắn không dám để cho mấy người Tinh Mông đơn độc ở một mình mà không có hắn. Vạn nhất bị tuyết lang cắn một phát, cũng không phải là chuyện đùa. Vì vậy vẫn lệnh cho mấy người theo sát sau hắn. Chỉ cần hắn còn ở đây, nói vậy Tuyết Lang Vương cũng sẽ không để bầy sói xâm phạm bọn họ.

Nơi này có một sơn động khá lớn, Tuyết Lang Vương vẫn đi trước dẫn theo Vân Thiên Hà đi đến sơn động. Sau đó liền bước vào động trước. Vân Thiên Hà liền bước theo, mấy người Tinh Diệu vốn cũng muốn đi theo vào, nhưng bị hai đầu lang tinh thú chắn bên ngoài động khẩu.

Vân Thiên Hà vẫn không dám tưởng tượng, lãnh địa tuyết lang, quả thực có thể xưng tiểu hình vương quốc được bảo vệ sâm nghiêm. Trong lòng hắn vẫn khó có thể tiếp nhận việc cùng một đầu tuyết lang giao tiếp. Giống như tất cả chuyện này đều là một giấc mộng hoang đường, nhưng hắn vẫn không dám để mấy người Tinh Mông một mình ở lại bên ngoài động khẩu nên cũng không tiếp tục đi tới mà liền đứng ở ngay động khẩu.

Thấy vậy Tuyết Lang Vương liền tru lên một tiếng đuổi hai con lang tinh thú kia ra, bốn người Tinh Mông lại tiếp tục theo sát Vân Thiên Hà cùng Tuyết Lang Vương đi sâu vào trong hang động.

Từ đầu đến giờ Vân Thiên Hà vẫn không rõ rốt cục Tuyết Lang Vương dẫn hắn đến nơi đây để làm gì?

Đây là một sơn động tự nhiên. Bên trong rất rộng, rất nhiều địa phương có dấu vết đã từng qua sử dụng, càng đi sâu vào bên trong, lại càng tối đen, bất quá điểm hắc ám ấy đối Vân Thiên Hà mà nói, không tính là cái gì.

Đi được ước chừng một nén hương, Tuyết Lang Vương dẫn đoàn người đi tới một cái cầu thang rốt cục cũng ngừng lại. Vân Thiên Hà nhìn chung quanh một lần, nơi này có một cái cầu thang, cũng là do thiên nhiên tạo ra. Thông qua nơi này, theo cầu thang hướng lên trên xem xét, nơi đó cư nhiên còn có một động thiên nữa.

Tuy rất đặc biệt, là một cầu thang và động thiên được tự nhiên tạo ra nhưng cũng không có gì ngạc nhiên. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn một lúc, Vân Thiên Hà cúi đầu, chỉ thấy Tuyết Lang Vương đang dùng đầu hất lên trên ra hiệu cho hắn, tựa hồ là muốn hắn bước lên theo bậc thang, tiến lên động thiên trên kia.

Tuyết Lang Vương làm như vậy càng làm cho Vân Thiên Hà càng thêm tò mò, rốt cuộc Tuyết Lang Vương muốn hắn làm gì đây. Tuy nhiên hắn vẫn theo cầu thang, thật cẩn thận đi từng bước một hướng lên trên.

Đi thẳng đến cuối cầu thang, đi vào động khẩu phía trên, Vân Thiên Hà nhìn thoáng qua bên trong động, động này nhìn qua tựa hồ tương đối sâu. Hơn nữa còn có một khúc quanh. Vân Thiên Hà cũng không phải là kẻ non gan, hắn chỉ dừng lại một chút rồi lại tiếp tục cất bước đi tiếp.

Tiến vào sâu trong động, liền có một cỗ hơi thở thập phần băng hàn đánh tới, Vân Thiên Hà không khỏi rùng mình một cái. Cỗ băng hàn này đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng cái lại tiêu thất một cách quỷ dị. Nếu như là người bình thường chỉ sợ sẽ bị đông thành băng côn, Vân Thiên Hà có tinh linh chi khí hộ thể, chỉ hàn khí chừng này đối với hắn còn chưa đủ tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.

Lúc Vân Thiên Hà vòng qua khúc quanh đi thẳng về phía trước, rốt cục cũng đi đến trước một cái cửa động, nhất thời cảm giác trước mắt là một mảnh trong sáng, rộng mở, tựa hồ như bước chân qua đó là rời khỏi nơi này tiến vào một mảnh thiên địa thần kỳ.

Nơi này rất lớn, bên trong là những tượng băng đủ loại, hình thù kỳ quái, giống như là một môn nghệ thuật hoa lệ. Những tượng băng này đều được đặt trong bóng tối nhưng với Vân Thiên Hà thì không có chút ảnh hưởng nào.

Bên ngoài đều là một ít tượng băng hung cầm mãnh thú...Vân Thiên Hà không tin đây là tác phẩm điêu khác của Tuyết Lang Vương. Trí tuệ của Tuyết Lang Vương không thể nào cao đến tình trạng có thể điêu khắc như thế này được. Vân Thiên Hà âm thầm oán giận, cho dù chính là hắn cũng không có khả năng điêu khắc ra kiệt tác nghệ thuật tinh mỹ như thế huống chi một con tinh thú.

Xem ra, động thiên này nhất định là nơi ở của một vị cao nhân lánh đời lưu lại, Vân Thiên Hà cũng chỉ nghĩ được lý do như vậy mà thôi. Cứ tiếp tục đi về phía trước một hồi, đột nhiên Vân Thiên Hà nhìn thấy một cảnh trước mắt, nhất thời mồm há hốc, sợ ngây người.