Phía trước là một kiệt tác nghệ thuật hoàn mĩ đến mức không thể nào tưởng tượng được. Vân Thiên Hà đã trải qua hai đời làm người mà cũng chưa bao giờ gặp một tác phẩm như thế này.

Ngay tại trung ương đại sảnh có một loạt các bức tượng điêu khắc kỳ quái, đa phần đều là giống nhân loại nhưng thân thể lại là thú nhân, hơn nữa thân thể đều không giống nhau, có bức thì thân hổ, có bức lại là thân lang … có cả một vài thân thể hình thù kỳ quái khác nữa. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nếu chỉ như vậy thì cũng không khiến cho Vân Thiên Hà kinh ngạc đến mức thế này. Mà điều làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi chính là tuy tất cả các bức tượng đều là băng điêu thế nhưng lại tạo cho người nhìn cảm giác rất chân thật, giống như những bức tượng này đều có hồn, có sức sống. Tất cả đều trừng mắt nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Hà làm cho tóc gáy hắn dựng lên, da đầu tê dại.

Vân Thiên Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh bước nhanh qua những bức băng điêu hình quái vật này, rồi lại tiếp tục đi về phía trước vài bước. Lúc này cuối cùng thì Vân Thiên Hà cũng đã thấy được một băng điêu bình thường.

Thế nhưng ánh mắt hắn vẫn cổ quái như trước vì bức băng điêu này chính là một vị nữ tử, là một mỹ nữ đẹp tựa thiên tiên, gần như hoàn mỹ không có tỳ vết làm cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều bị hút mất hồn phách. Vân Thiên Hà không dám nhìn thẳng vào tròng mắt nữ tử băng điêu này. Đồng thời trong lòng hắn vừa thầm oán trách lại vừa tán thưởng không ngớt. Vị đại sư nào điêu khắc ra bức băng điêu này có thể xưng là đại sư băng điêu kiệt xuất. Cần phải có bao nhiêu tài năng, lịch duyệt mới có thể điêu khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ như thế này?

Nơi này phảng phất như là nơi triển lãm các bức băng điêu theo một phong cách nào đó. Vân Thiên Hà nhìn những bức băng điêu mà tâm thần trở nên mê mẩn.

Chẳng qua ngay sau đó Vân Thiên Hà từ từ ngẫm nghĩ lại liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. Băng điêu này xem ra đã tồn tại rất nhiều năm rồi, đã quá xa xưa thế nhưng lại vẫn có thể bảo tồn hoàn hảo đến bực này. Như vậy tuyệt đối thạch động này có huyền cơ nào đó mới có thể giữ cho băng điêu không bị phá hủy theo thời gian.

Nghĩ như vậy Vân Thiên Hà bắt đầu thu hồi ánh mắt không chăm chú đánh giá băng điêu như lúc đầu nữa. Vân Thiên Hà lại tiếp tục đi sâu vào trong. Bên trong còn có những bức băng điêu đặc sắc, kỳ quái nữa. Vân Thiên Hà đã kinh ngạc đến mức tê dại. Vân Thiên Hà quét mắt nhìn qua rồi lại tiếp tục đi đến trung tâm thì thấy một bức băng điêu cao tầm ba thước. Đây là bức băng điêu khắc một vị tuổi trẻ anh tuấn. Bức băng điêu này lại có thể thể hiện ra khí chất nam nhân đặc thù.

Theo Vân Thiên Hà nghĩ dung mạo vị nam nhân này có thể nói là làm người khác ngây ngốc cộng thêm một khí chất hấp dẫn người khác tuyệt đối có thể làm điên đảo hàng vạn nữ nhân. Khóe miệng hắn còn đang nhếch lên mỉm cười, chỉ là khẽ mỉm cười nhưng lại có thể tỏa sáng như vầng mặt trời.

Vân Thiên Hà có cảm giác như lâm vào ảo giác. Tòa băng điêu to lớn này đứng trên một cái ngọc bàn. Trên đó điêu khắc một ít chữ nhỏ. Vân Thiên Hà nhìn một cái, tựa hồ những dòng chữ đó biểu đạt một mối chân tình. Trừ bỏ điều đó ra, Vân Thiên Hà quan sát lại lần nữa thì cũng không thấy có điều gì đặc biệt.

Hấp!

Vân Thiên Hà vượt qua bức cự đại băng điêu đi tới mặt trong cùng chợt thấy một nữ nhân, đôi mắt đang mở to nhìn chằm chằm vào mình không khỏi hít một hơi khí lạnh vội vàng nói:

- Tiền bối thứ lỗi, vãn bối không cố ý mạo phạm, di…

Vừa nói xong lời này Vân Thiên Hà lại nhìn kĩ một lần thì thấy nữ nhân kia vẫn không nhúc nhích tuy nhiên hai tròng mắt vẫn trợn lên nhưng tịnh không có khí tức của sinh mạng. Có điều khăn đội đầu, quần áo, làn da đều rất chân thật, chẳng lẽ đây chính là chủ nhân của tòa sơn động này?

Vân Thiên hà kinh ngạc không thôi, liền muốn chạy đến gần xem xét nhưng mới đi hai bước, lại đột nhiên cảm giác như mình đụng phải một bức tường bị bắn ngược trở lại … không có cách nào tiến lên trước dù chỉ nửa bước.

Vân Thiên Hà trợn trong hai mắt, tỉ mỉ quan sát thế nhưng thủy chung vẫn không nhận ra mình vừa đụng phải cái gì. Vân Thiên Hà vội vận chuyển Vô Lượng Tinh Kinh, tinh khiếu trong thể nội cùng sáng lên vận chuyển đến hai mắt tập trung quan sát lần nữa.

Vừa mới nhìn Vân Thiên Hà đã tìm ra điểm manh mối, xác thực trước mặt hắn có một vách tường, là một vách tường trong suốt, chung quanh nó tràn đầy một cỗ lực lượng thần kỳ. Vân Thiên Hà tăng thêm can đảm chầm chậm giơ tay ra vuốt ve mặt tường.

Sau khi vuốt ve mặt tường trong suốt kia đột nhiên Vân Thiên Hà ngớ người ra, cảm giác mặt tường đem lại rất giống tinh linh chi khí trong cơ thể mình. Quỷ dị nhất chính là trên vách tường trong suốt bỗng nhiên hiện lên một đồ án là một bộ tinh vực đồ. Vân Thiên Hà nhìn vào bức tinh vực đồ lại càng cảm thấy cổ quái hơn nữa, bộ tinh vực đồ này trông rất quen mắt.

Đột nhiên...

Trong lòng Vân Thiên Hà chợt lóe linh quang, bức tinh vực đồ này không phải là toàn bộ tinh khiếu Vô Lượng Tinh Kinh mà chính mình tu luyện sao. Tại sao trên bức tường này lại xuất hiện?

Đúng lúc này đột nhiên mặt tường phóng ra một cỗ ngân mang chói mắt. Trong lòng Vân Thiên Hà hoảng hốt muốn thu tay về nhưng lại cảm giác hai tay mình bị bức tường kia hút chặt. Toàn bộ tinh khiếu trong thể nội cùng sáng lên tựa hồ không thể nào khống chế được, tinh linh chi khí điên cuồng truyền sang bức tường giồng như lũ tràn đê.

Ngân mang trên mặt tường càng ngày càng kịch liệt nhưng Vân Thiên Hà lại càng ngày càng phải chịu nhiều thống khổ. Hắn cảm giác giống như mình đang bị hút khô, toàn bộ tinh khiếu dần trở nên trống rỗng không còn lưu lại một chút nào. Ngay cả hàn phách điểm linh cũng không thể trốn tránh tuy nhiên cũng may là còn chưa bị vách tường kia hút hết. Ngay lúc thể nội Vân Thiên Hà đã bị hút đến tình trạng cạn khô thì lực hút giống như lúc đến bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung.

Tinh linh chi khí bị vách tường cổ quái này hấp thu không chừa lại dù chỉ một điểm nhỏ, Vân Thiên Hà dù muốn phản kháng nhưng căn bản là lực bất tòng tâm, một cảm giác vô cùng mệt nhọc kéo đến. Vân Thiên Hà cảm giác tinh thần mình trở nên uể oải phảng phất như ngay cả linh hồn cũng bị bức tường kia hút mất, chỉ là hai tay vẫn dính chặt trên tường làm hắn không thể nào ngã xuống.

Sau khi bức tường hút khô tinh linh chi khí trong thể nội Vân Thiên Hà thì quang mang đại phát chiếu sáng tất cả huyệt động, dường như cả huyệt động đang được tắm mình trong ánh sáng. Mà những băng điêu tựa hồ cũng trở nên có linh tính hơn, bên ngoài óng ánh lộng lẫy tựa thực lại tựa như mộng ảo.

Cuối cùng khi Vân Thiên Hà cảm giác cỗ hấp lực kia biến mất thì thân thể hắn mềm nhũn ngã trên mặt đất. Hắn nhìn lên vách tường vẫn đang tỏa ngân mang chói mắt rồi trước mắt tối sầm lập tức hôn mê.

Có điều Vân Thiên Hà không biết ngay lúc hắn hôn mê thì vách tường phóng ra quang mang vạn trượng, tinh đồ như được mở rộng như vô cùng vô tận. Mà càng thêm quỷ dị chính là nữ nhân ở trong vách tường đang được ngân mang bao chặt xung quanh.

Bỗng nhiên, tròng mắt nàng nháy một cái.

Sau đó, hai mắt chớp động mấy cái. Nếu như Vân Thiên Hà tỉnh lại lúc này chỉ sợ sẽ bị này hiện tượng quỷ dị này dọa đến mức hôn mê lần nữa.

Sau nữ nhân nháy mắt vài lần thì đôi mắt sáng ngời kia dần trở nên có thần thái, dưới ngân mang do vách tường chiếu dọi, đôi đồng tử của nàng bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh trăng non cùng tinh đồ trên vách tường hô ứng. Chỉ trong nháy mắt dường như nữ nhân tỉnh lại sau khi trải qua một giấc ngủ say.

Một lúc lâu sau hình ảnh trăng non trong mắt nữ tử đang hô ứng với tinh vực đồ trên vách tường trở nên ảm đảm một ít, ẩn hiện tại mi tâm của nàng, phảng phất như muốn xuyên thấu ra ngoài, một cỗ quang mang mãnh liệt từ mi tâm nàng phát xạ.

Nữ tử không tự chủ được ngẩng đầu lên, tất cả quang mang trên tinh đồ hợp với quang mang từ mi tâm nàng phóng xuất ra xông thẳng lên trời xuyên qua hư không, phảng phất như tỏa sáng khắp tinh không. Ngay lúc này trên bầu trời xuất hiện một Nguyệt ảnh như có như không.

Ngay khi dị tượng xuất hiện bên trong một địa phương thần bí tại đại lục cực Tây, một lão giả giống như một bức thạch điêu, trên người đầy tro bụi dường như lão đã ngồi tĩnh toạ vài chục năm có thể là mấy trăm năm đột nhiên mở mắt. Trong ánh mắt phóng ra một cỗ ngũ thải quang mang. Lão giả ngẩng đầu nhìn lên Nguyệt ảnh trên bầu trời. Một hồi lâu sau mới cất tiếng nói trầm thấp, thanh âm giống như truyền từ thời viễn cổ hồng hoang:

- Nguyệt tôn đoạt nguyệt, tinh chấn thương khung, là hư cảnh sao? Ngươi cuối cùng cũng đã thành công.

Cực Bắc của đại lục tại hải vực mênh mông, nơi này có một tòa cung điẹn toả ra thất thải hào quang nằm trên một đảo nhỏ, phảng phất như thần tiên huyễn cảnh. Đúng lúc này trên đảo có một cỗ quang mang xông lên trời bao phả cả đảo nhỏ, một thanh âm đồng dạng giống như truyền ra từ thời viễn cổ hồng hoang:

- Hư cảnh, hư cảnh, Thương Nguyệt a, vận may của ngươi thật là tốt. Ngươi lại có thể gặp được người mang tinh túc thiên mệnh.

Tại cực Nam của đại lục, trên một mảnh đất toàn màu đỏ như lửa nung, từ trong lòng đất truyền đến một thanh âm cũng giống như từ thời viễn cổ nhưng lại mang theo vẻ phẫn nộ:

- Thương Nguyệt, vì sao ngươi, một nữ nhân ngu ngốc lại đạt hư cảnh trước ta. Vì sao vận may của ngươi lại có thể tốt đến như vậy hả? Vì sao lại để ngươi gặp được tinh túc thiên mệnh chi nhân hả? Vì sao? Vì sao hả? Lão phu không cam lòng …

Thiên tượng dị triệu không chỉ kinh động một vài lão quái của đại lục mà ở phái Đông đại lục thiên triệu cũng kinh động đến nhiều lão quái lánh đời.

Rất nhiều người ngẩng đầu lên ngắm Nguyệt ảnh đang huyền phù trên bầu trời. Trong ánh mắt họ sinh ra một cỗ cuồng nhiệt. Hư ảnh xuất hiện ở Đông đại lục nói lên rằng tinh thần thiên túc cũng xuất hiện ở đây làm cho bọn họ nảy lên ảo tưởng, hi vọng.

Cho dù thiên triệu xuất hiện ở Đông đại lục nhưng cũng kinh động đến vô số cao thủ lánh đời ở khắp các phương đại lục, Bắc đại lục, Nam đại lục, Tây đại lục. Toàn bộ đại lục đều trở nên sôi trào vì dị tượng phát sinh.

Nhưng chỉ có những cao nhân lánh đời mới có thể hiểu được dị tượng ấy nói lên điều gì còn đối với người bình thường thì bọn họ chỉ cảm giác đêm nay có điểm kỳ quái. Vì sao hôm nay bầu trời hôm nay dường như sáng hơn, lại có cả vầng trăng dù đang là đầu tháng mà kỳ quái hơn nữa vầng trăng kia lại tựa như thật như giả rất khó phân biệt.