Đồ Chính Minh cũng hiểu ý tứ của Vân Thiên Hà, chỉ là hắn đối với việc thỏ khôn có ba hang lại có chút không giải thích được, bất quá Đồ Chính Thành đứng bên cạnh thì hai mắt lại sáng lên tựa hồ như lĩnh hội được điều gì đó.

Vân Thiên Hà nhìn Đồ Chính Minh trầm tư cũng không nói thêm điều gì.

Chỉ một lúc sau Đồ Chính Minh mới nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Tiểu tử, mọi chuyện đều có thể suy nghĩ chu toàn, đúng là chúng ta vẫn bỏ qua lực lượng của đệ tử ngoại đường. Ý của cháu là muốn đưa bọn họ lên cùng thuyền với Đồ gia?

Vân Thiên Hà gật đầu nói:

- Không chỉ như vậy mà còn để cho bọn họ gắn chặt cùng vinh nhục của Đồ gia. Đồ gia quang vinh bọn họ cũng quang vinh, Đồ gia tổn hại bọn họ cũng tổn hại. Về phần trong đó cần phải làm thế nào và sự trung thành của đệ tử ngoại đường thì cần phải xem thủ đoạn của đại bá.

- Việc này không thể chậm trễ được. Đại bá cần thương nghị với các gia chủ chi hệ xem thế nào.

Đồ Chính Minh nói tiếp:

- Hai người cũng chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ chạy suốt đêm nay, cần phải nhanh chóng trở lại Lợi Châu thành.

Đêm đó vẫn trầm như nước.

Đoàn người Đồ thị nghĩ ngơi ở An Nhạc quận hai canh giờ liền vội vã khởi hành đi ngay trong đêm.

Dù sao trong nhà phát sinh đại sự Tàng Kinh Lâu bị tông môn đến cướp sạch tạo thành một vết thương nặng, ai còn có tâm tình mà nghỉ ngơi nên lập tức quay trở về phủ giải quyết hậu quả.

Cùng lúc đó tại Định Châu thành.

Một đoàn người ngựa vội vã từ trong Định Châu thành đi ra, lao nhanh như một mũi tên về phía Lợi Châu.

Đoàn người này gồm mười một người trong đó dẫn đầu là một vị trung niên thoạt nhìn khá uể oải, lại mang thêm nét sầu lo, trầm mặc thúc ngựa lao nhanh.

Mà đi bên cạnh trung niên là một lão nhân, lúc này mở miệng nói:

- Liên Hải, sự tình cũng đã xảy ra rồi, lần này chúng ta không thể đến giúp Đồ thị kịp lúc, cháu đã bị lão phu nhân quở trách vài câu, cũng không nên để việc đó trong lòng. Cháu giải thích với cữu cữu một hồi nói ra nỗi khổ của mình chắc người cũng không trách mắng.

Ngư Liên Hải ngẩng đầu nói:

- Tống bá, chuyện này Ngư thị chúng ta cùng với tông môn không có liên lụy gì. Cháu nghĩ ngoài Thiên Môn ra không còn ai vào đây nữa. Đúng lúc chúng ta chuẩn bị hạ thủ thì Uông thị lại ngăn cản chúng ta chạy đến Dư Châu trợ giup Đồ gia.

Tống bá trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ là có người muốn tọa sơn quan hổ đấu, muốn Đồ thị và Giang thị lưỡng bại câu thương để đục nước béo cò. Chỉ có như vậy bọn chúng mới ngăn trở người khác đến trợ giúp.

- Bọn chúng làm như vậy cũng không biết là có mưu đồ gì, cháu không rõ được mục đích của bọn họ.

Ngư Liên Hải nói.

Đột nhiên Tống bá nghĩ đến điều gì liền nói:

- Có thể là liên quan đến ấu tôn Vân Thiên Hà của Đồ gia. Hài tử kia ở kinh thành đã lôi Giang Thụ Viễn lên đoạn đầu đài, vạch trần âm mưu tạo phản của tam hoàng tử, thông qua Nam phái Mạc thị thanh trừ thế lực Hoàng Môn ở kinh thành. Hiện giờ rất nhiều thế lực ở kinh thành kiêng kị tiểu tử này. Túc Tĩnh Vương cường ngạnh đuổi hắn khỏi kinh cũng không loại trừ những dư nghiệt khác sẽ làm khó dễ. Thông qua việc lần này để Đồ thị và Giang thị lưỡng bại câu thương với mục đích làm suy yếu Đồ thị định cháy nhà hôi của.

Ngư Liên Hải vô cùng kinh ngạc nói:

- Tống bá, ý của bá là mục đích của những thế lực kia cuối cùng cũng chỉ là để đối phó với tiểu tử Thiên Hà kia thôi sao.

- Không phải đối phó, lão phu đoán rằng hẳn là muốn bức bách tiểu tử kia lộ ra cái gì đó, từ đó có thể thấy được đầu mối quan trọng là ở tiểu tử này.

Tống bá nói.

Ngư Liên Hải thúc ngựa chạy nhanh hơn, cả người rơi vào tình trạng trầm tư, sau một hồi suy nghĩ liền nói:

- Lần này Đồ thị và Giang thị đại chiến đều là do tiểu tử kia. Trận chiến ở Xà Bàn sơn, Giang thị toàn quân bị diệt, Đồ thị đại thương nguyên khí. Nếu như bây giờ có kẻ nào tiến vào Lợi Châu thì trong lúc phòng bị Đồ thị lỏng lẻ thì hậu quả khó có thể tưởng tượng. Những việc thế này mà chỉ để bức bách tiểu tử kia lộ ra một điểm gì đó thì có vẻ là quá lớn rồi.

Tống bá lại nói:

- Liên Hải cháu đừng quên, hài tử kia ở kinh thành có thể bức Giang Thụ Viễn vào chỗ chết, có thể thông qua đại hoàng tử và hoàng đế để bức tam hoàng tử phải tự vẫn, quét sạch thế lực Hoàng Môn, tất nhiên hắn phải có cái để cậy vào. Rất nhiều việc, nhiều tin tình báo mà nếu một mình hắn thì không thể nào hoàn thành được. Nói như vậy trong tay hắn nhất định có nhân mã làm việc rất hiệu quả. Mục đích của thế lực kia chính là để hài tử bại lộ ra nhân mã mà hắn đang nắm giữ. Vì vậy một khi Đồ thị gặp biến cố nhất định hài tử kia sẽ phải vận dụng lực lượng trong tay mình và sẽ đưa đến sự chú ý của các thế lực.

- Nhưng nếu như hài tử kia vẫn không có hành động nào thì sao?

Ngư Liên Hải hỏi lại.

- Nếu như hài tử kia không có động tĩnh gì thì thiên triệu ở Xà Bàn sơn tất nhiên sẽ được người hữu tâm truyền khắp thiên hạ. Đến lúc đó cao thủ khắp thiên hạ sẽ hội tụ ở Lợi Châu, Đồ gia sẽ gặp phải nguy cơ lớn hơn nữa, một cơ hội nhất tiễn hạ song điêu như vậy những người đó làm sao có thể bỏ qua.

Đoàn người Đồ thị cấp bách di chuyển trong đêm. Sắc trời vừa sáng rốt cục cũng thuận lợi trở về Lợi Châu thành.

Đi trên con đường quen thuộc ở Lợi Châu thành, Vân Thiên Hà nhìn khung cảnh mới chỉ xa cách một năm kia qua cửa sổ. Rốt cục cũng tìm được một cảm giác của gia hương, ở đây từng có dấu tích của hắn.

Chỉ là trong không khí truyền đến một cỗ khí tức làm trong lòng Vân Thiên Hà cảm thấy khó chịu, sắc mặt Vân Thiên Hà lập tức thay đổi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lúc này Đồ Chính Minh ngồi trong mã xa sắc mặt cũng trở nên tức giận:

- Bầu không khí trở nên khác thường, nếu như cỗ thế lực kia vẫn chưa rời khỏi thành mà vẫn ẩn núp ở chỗ này nhất định là có mưu đồ với dị bảo gây ra thiên triệu ở Xà Bàn sơn, mà những kẻ theo đuôi kia cũng đã chạy trước một bước tiềm nhập vào Lợi Châu.

- Vì sao bọn họ không động thủ trên đường?

Vân Thiên Hà hỏi.

Đồ Chính Minh cười nhạt:

- Trên đường đi có tam thúc tận lực phóng xuất uy áp kinh sợ làm cho bọn người tham lam kia không dám động thủ chỉ có cách là đến Lợi Châu điều tra, thăm dò tình hình Lợi Châu để tìm cơ hội. Tuy nhiên khi chúng ta trở lại Lợi Châu sẽ không cho bọn chúng lấy chút cơ hội nào.

Vân Thiên Hà trầm mặc không nói, trong lòng hắn đang suy tính chính hắn mang dị bảo lại đưa đến nguy cơ cho Đồ gia. Bây giờ vì có tam gia gia tọa trấn bọn chúng không dám nhưng đợi đến khi các cao thủ chạy đến Lợi Châu. Đến lúc đó bọn chúng sẽ không còn cố kỵ điều gì nữa, thậm chí còn sử dụng mọi thủ đoạn để áp chế, buộc hắn ném chuột sợ vỡ đồ. Vân Thiên Hà tuyệt đối không muốn để sự tình phát sinh như thế.

Người tham lam tất có chỗ đáng giận, bọn họ vì đạt được mục đích nhất định sẽ không từ thủ đoạn nào. Xem ra chính mình cũng nên động thủ để những kẻ tham lam kia … nỗ lực bằng mọi giá.

Thế nhưng cần phải bố trí một thế cục thế nào đây?

Trong đầu Vân Thiên Hà không ngừng suy nghĩ. Sau khi mã xa trở lại cửa Đồ phủ, người trong nhà liền đi ra đón.

Vừa vào phủ thì có một cỗ khí tức làm người khác khó chịu, chung quanh tràn ngập mùi máu tanh nhàn nhạt. Vân Thiên Hà bị khí tức như vậy làm cho kinh hãi một chút.

Hạ nhân trong Đồ phủ đều mới trải qua một cuộc chiến đẫm máu, từ biểu tình trên mặt có thể suy đoán ra tình trạng trong phủ đêm đó thảm liệt đến cỡ nào, nhất định là cực kỳ kinh tâm động phách.

Các trang viện khác thì gần như không có tổn hại nào. Đồ Chính Minh sau khi hồi phủ liền đi dàn xếp hậu sự cho người bị thương vong còn Đồ Nguyên Đồ thì lập tức đi đến Tàng Kinh Lâu. Vân Thiên Hà hiếu kỳ nên cũng đi theo.

Tàng Kinh Lâu và Đồ phủ cách xa nha. Khi Vân Thiên Hà một lần nữa trở về địa phương trước đây luyện công chỉ thấy còn lại một mảnh hỗn độn các phiến đã lát nền đã bị phá hủy, trên đó còn có những dấu chân in sâu, chứng tỏ rằng công lực của những người này tương đối thâm hậu.

Phụ cận Tàng Kinh Lâu còn có một số vết máu chưa được rửa sạch sẽ, xem ra người nhà mới chỉ xử lý vội vàng. Vân Thiên Hà đi xung quanh một vòng phát hiện ra tràng cảnh chiến đấu chủ yếu là ở sân rộng gần Tàng Kinh Lâu. Kiến trúc Tàng Kinh Lâu bị phá hủy không nghiêm trọng lắm chắc hẳn bọn chúng không muốn Tàng Kinh Lâu bị phá hủy chôn lấp cái mà bọn họ muốn tìm.

Cùng với Đồ Nguyên Đồ đi vào trong Tàng Kinh Lâu, chỉ thấy bên trong Tàng Kinh Lâu còn rõ vết tích bị tàn phá nhất là gian phòng nhỏ. Cửa lớn bị mạnh mẽ phá vỡ bên trong còn có vết tích tìm kiếm. Vân Thiên Hà phát hiện vết tích cơ quan bị phá giải tuy cũng bị hủy hoại một phần nhưng vẫn còn có thể sử dụng được.

Bỗng nhiên thanh âm băng lãnh của Đồ Nguyên Đồ vang lên:

- Bọn chúng không phải mạnh mẽ phá giải những cơ quan này nói lên rằng trong số bọn chúng có cao thủ cơ quan thuật. Hiện nay trong các thế lực tông môn tinh thông cơ quan thuật ngoại trử Huyền Môn ra không còn bất cứ tông môn khác.

Vân Thiên Hà nói:

- Nếu như là người Huyền Môn thì bọn chúng làm vậy không phải là đã bại lộ ra ké hở sao?

Đồ Nguyên Đồ mở ra một cơ quan ý bảo Vân Thiên Hà đi vào trong thông đạo tối om rồi lão cũng theo sát phía sau. Thông đạo mở ra Đồ Nguyên Đồ mới nói:

- Cơ quan này là Huyền Môn thiết kế, kiến trúc của bí thất này tương đối phức tạp. Nếu như mạnh mẽ bài trừ thì bọn chúng cũng cùng diệt vong luôn đi, đừng hòng nghĩ đến muốn tìm bảo vật giấu trong Tàng Kinh Lâu. Tiến vào chỗ này bọn chúng sẽ không dám mạnh mẽ phá hư mà chỉ dám thông qua phương pháp cơ quan thuật bình thường từng bước giải trừ.

Hiện tại cơ quan này vẫn có thể vận chuyển bình thường, điều này có thể xác định là cơ quan đã bị cao nhân dùng phương pháp cơ quan thuật phá giải. Người trong thiên hạ tuy cũng có nhiều người tinh thông cơ quan thuật nhưng nếu không phải là người trong tông môn sẽ không có khả năng trong một thời gian ngắn như vậy có thể phá giải thành công.

Vân Thiên Hà không rõ tông môn ngoại trừ có công pháp cao thâm thì còn có thêm điều gì đặc sắc nữa nên vừa nghe Đồ Nguyên Đồ nói vậy liền ghi nhớ tin tức này.

Lúc này chỉ một tiếng "ca" vang lên, thạch thất trong thông đạo phát sinh một trận rung động sau một lúc thì ngừng lại. Đồ Nguyên Đồ đẩy thạch môn ra rồi tiền vào đại sảnh ngầm bên trong.

Ở đây cũng có vết tích tìm kiếm, trong đại sảnh có rất nhiều nơi bị tổn hại, những ngăn chứa mở ra, bên trong đều trống rỗng không có bất cứ vật nào thậm chí ở gần cửa thạch thất Vân Thiên Hà còn có vết máu.

Những vết máu đã sớm khô từ lâu, thấy Vân Thiên Hà kỳ quái không hiểu, Đồ Nguyên Đồ liền giải thích nói:

- Địa phương này là nơi mà bình thường An lão tu luyện. Về phần vì sao ở đây có vết máu là do có người mạnh mẽ phá vỡ cửa thạch thất bị cửa đá bắn ngược trở lại chấn thương. Cửa thạch thất này chỉ cần người nào mạnh mẽ phá vỡ sẽ bị cửa đá bắn ngược lại tạo thành thương tổn là khó có thể tránh khỏi.