Vân Thiên Hà âm thầm buồn bực, đã có cao nhân về cơ quan thuật mà lại còn phải mạnh mẽ phá vỡ thạch môn, không lẽ bọn chúng lại ngu xuẩn như vậy sao hoặc là có nguyên nhân nào đó khiến bọn chúng phải làm như vậy.

Nghĩ đến đây trong óc Vân Thiên Hà đột nhiên hiện lên linh quang dường như nghĩ đến điều gì đó nhưng Đồ Nguyên Đồ lại nói làm hắn không tập trung nắm bắt được. Vân Thiên Hà gấp đến độ vò đầu bứt tai nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được rốt cục là tại sao lại như vậy. Trong lòng không khỏi phiền muộn.

Đồ Nguyên Đồ đã mở ra ba bí thất, Vân Thiên Hà nhớ kĩ khi hắn tiến vào bí thất bên trái thì tìm được bảo khổ của Huyền Môn lưu lại. Thấy Đồ Nguyên Đồ vừa tiến vào bí thất bên trái Vân Thiên Hà liền bước theo. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Quả nhiên Vân Thiên Hà vừa vào bí thất liền phát hiện nguyên bản các điển tịch bên trên bây giờ đã trống không, hiện tại thạch thất trống rỗng không lưu lại bất cứ thứ gì, có mấy ngăn ngầm bị mở ra, bên trong cũng là một mảnh trống rỗng.

Vân Thiên Hà đặc biệt lưu ý đến phương vị bí thất dùng một loại không gian ba chiều để đánh lừa thị giác. Sau khi quan sát bí thất hắn kinh ngạc phát hiện ra có một điểm khác thường nào đó.

Hắn cúi đầu quan sát sàn nhà liền thấy trên mặt sàn có vết tịch dấu chân hẳn là có người muốn dùng cự lực để kiểm tra sàn nhà thì phải … dường như là để tìm một địa điểm ngầm.

Nương theo vết tích để lại Vân Thiên Hà tìm đến một phiến đá ở trung tâm, hắn liền gõ lên đó kiểm tra, thanh âm có vẻ chắc chắn. Vì vậy hắn liền nhờ Đồ Nguyên Đồ đến đẩy phiến đá đi, liền phát hiện bên dưới không có gian ngầm mà chỉ là một cự thạch bình thường mà thôi.

- Thiên Hà khi cháu tìm được chiếc hộp kia cũng dùng phương pháp như thế này sao?

Đồ Nguyên Đồ thập phần kinh ngạc hỏi.

Vân Thiên Hà gật đầu:

- Lúc đó cháu cũng dùng phương pháp này, sau khi đẩy phiến đá sang thì bên trong có một gian ngầm còn bây giờ lại không có thật là kỳ quái.

- Vậy đến bí thất nhìn một chút xem.

Đồ Nguyên Đồ có chút vội vàng thúc dục tiến đến bí thất ở giữa.

Sau khi mở ra phiến đá tương ứng kia ra cũng không phát hiện ra gian ngầm vì vậy Đồ Nguyên Đồ và Vân Thiên Hà lại sang bí thất thứ ba. Nhưng khi đẩy phiến đá sang thì kết quả vẫn như cũ.

Thật là quỷ dị, chẳng lẽ bảo khố bên trong cùng với gian ngầm cứ thế mà biến mất? Không lẽ thật sự bị cướp đi?

Bất quả sau khi suy nghĩ cẩn thận thì không có khả năng như vậy. Ngay chính hai người bọn họ tìm cũng không thấy nói gì đến những tên kia tiến vào chỉ trong một đêm lại không quen thuộc bài trí ở đây!

Đồ Nguyên Đồ không hiểu được buồn bực nói:

- Bọn chúng vội vội vàng vàng tiến vào trong đêm nếu ngay cả chúng ta cũng tìm không ra thì bọn chúng làm sao có thể. Chỉ là những chỗ trong bí thất lão phu đều đã tìm qua từng nơi một. Chẳng lẽ còn chỗ nào mà lão phu không biết nữa sao?

Nghe xong lời này đột nhiên nhãn thần Vân Thiên Hà sáng lên nói:

- Tam thúc bá, người hiểu rất rõ về ba gian bí thất trong Tàng Kinh Lâu, nếu có huyền cơ thì cũng không phải đơn giản như vậy sao?

Đồ Nguyên Đồ nói:

- Trong ba gian bí thất xác thực có chỗ bất phàm, đây là hạch tâm của toàn bộ Tàng Kinh Lâu, cũng chính là tinh hoa của cơ quan trận thuật. Cháu nhìn vào những tia sáng chiếu vào đây xem, từ nơi mà tia sáng phát ra đều xuyên qua những bức tường kép sau đó phát xạ vào một số thạch bích đặc thù.

Kỳ thực mắt thường chúng ta cũng khó có thể nhìn ra. Những gian bí thất cũng không thông với bên ngoài mà gian đại sảnh này đều ở dưới nền đất. Trên thực tế theo sự thay đổi của thời gian và sự biến hóa của ngoại cảnh mà cơ quan trận bàn sẽ xoay theo có lúc chỉ hướng Đông nhưng cũng có lúc chỉ hướng Bắc.

Phương vị, không gian, thời gian...

Vân Thiên Hà nghe thấy Đồ Nguyên Đồ nói nhất thời nhãn thần sáng lên. Sau khi suy nghĩ, hắn nhớ lại lúc phát hiện ra mánh khóe nơi đây là vào buổi chiều:

- Tam thúc bá có phải hướng của bí thất bây giờ là lệch Đông?

- Đợi ta nhìn xem.

Đồ Nguyên Đồ nhìn thấy biểu tình của Vân Thiên Hà liền đoán rằng hắn đã lĩnh ngộ ra điều gì đó, vì vậy liền đi ra ngoài bí thấy từ trong đại sảnh lấy ra một thạch bàn. Trên thạch bàn có khắc tiêu kí khi tia sáng chiếu vào, Đồ Nguyên Đồ nhìn thạch bàn chuyển động một lúc. Trong quá trình thạch bàn xoay chuyển vẫn luôn chỉ vào một phương vị, Đồ Nguyên Đồ lúc này mới nói:

- Cháu đoán không sai, hiện tại phương vị của bí thất là lệch Đông.

- Vậy nếu buổi đêm thì sao?

Vân Thiên Hà hỏi.

Đồ Nguyên Đồ nói:

- Ban đêm thì có tinh quang chiếu vào nhưng cũng không đủ ánh sáng để thạch bàn xoay chuyển, nói một cách khác ban đêm sẽ không có biến hóa. Bí thất sẽ ở vị trí trung gian không chuyển động.

Vân Thiên Hà nghe xong nhất thời trong lòng đã có chủ ý liền ngồi chồm hổm trên mặt đất dùng tay vẽ ra một số hình hình học sau đó tiến hành việc giải toán, bởi vì những hình này có liên quan đến các phương pháp tính toán không gian của hiện đại. Vân Thiên Hà vẫn miệt mài tính toán.

Đồ Nguyên Đồ thấy Vân Thiên Hà ngồi cả buổi, cứ chồm hổm trên sàn rồi tay thì viết viết vẽ vẽ trong lòng buồn bực không giải thích được. Chẳng lẽ tiểu tử kia tính toán được phương vị dấu bảo khố sao?

- Được rồi.

Một lát sau, đột nhiên Vân Thiên Hà đứng lên chạy đến bí thất mà hắn từng phát hiện ra bảo khố rồi đo đạc một hồi. Hắn cứ dựa theo tính toán mà định ra các phương vị rồi đi dọc theo các phương vị.

Cuối cùng Vân Thiên Hà chuyển qua một vị trí phía Tây. Đúng là địa điểm này rồi, chỉ thấy ở đây cũng có một phiến đá và bên cạnh phiến đá lại còn một vết chân lưu lại.

- Tám thúc bá, hẳn là ở chỗ này.

Vân Thiên Hà nói một câu rồi đẩy phiến đá sang một bên rồi dùng hấp lực nhấc lên.

Ca ca!

Lúc này thạch thất vang lên tiếng chuyển động chậm rãi. Vân Thiên Hà kéo phiến đã dày độ một thước lên chỉ thấy bên dưới phiến đá quả nhiên có một lỗ ngầm, bảo khố vẫn còn nằm nguyên chưa hề bị mất.

Đồ Nguyên Đồ nghe thấy Vân Thiên Hà nói liền chạy qua, quả nhiên thấy một gian ngầm liền cho tay vào lấy lên một cái hộp được bọc bằng giấy dầu rồi cười vang:

- Trời vẫn chưa tuyệt đường Đồ thị ta, ha ha ha, vật ấy vẫn còn. Đồ Thị Võ Kinh bị mất đi chúng ta có thể kết hợp kinh nghiệm và kí ức của mọi người để làm lại một bộ nhưng nếu như mất đi vật này thì hậu quả thật là nghiêm trọng.

Thấy vật đó vẫn còn, trong lòng Vân Thiên Hà cũng thấy nhẹ nhõm, nhãn thần liền chú ý đến vết chân bên cạnh phiến đã kia. Vân Thiên Hà thầm nghĩ vết chân kia không phải là của mình vì vậy liền hỏi:

- Tam thúc bá, lúc cháu và thúc bá tiến vào người có lưu lại vết chân trên phiến đá không? Vết chân này có phải là của thúc bá không?

Đồ Nguyên Đồ đang vui vẻ nghe thấy Vân Thiên Hà hỏi đến vấn đề cổ quái này liền chuyển ánh mắt sang vết chân trên phiến đá nói:

- Vết chân này không phải là của gia gia.

Nhưng sau khi lão nhìn về phía sau liền đột nhiên nói:

- Thiên Hà, ý cháu là có người lưu lại vết chân ở đây? Có thể là người đó muốn để lại ký hiệu hay không?

Trong lòng Vân Thiên Hà cũng có suy nghĩ như vậy vì vậy di chuyển ánh mắt nhìn đến các nơi khác một chút phát hiện ra các địa phương khác cũng có vết chân như vậy. Tuy rằng những tính toán của người này có khác với hắn nhưng chênh lệch cũng không nhiều.

Thấy những vết chân này trong lòng Vân Thiên Hà thất kinh. Trí tuệ người này thật là đáng sợ chỉ sợ là hắn đã suy đoán ra vị trí của nơi dấu bảo khố nhưng trong lòng Vân Thiên Hà không giải thích được vì sao người này đã tính toán được vị trí nhưng lại không lấy bảo khố.

Lẽ nào bọn chúng không phải cùng một nhóm.

Mà trong giọng nói Đồ Nguyên Đồ cũng mang theo vẻ không thể tin nổi:

- Hiện nay ngoại trừ người của Huyền Môn ra có thể chế tạo, phá vỡ và hiểu biết về cơ quan trận thuật thì các tông môn khác căn bản không có khả năng biết được những cơ quan đã thất truyền từ lâu này, chẳng lẽ là do người Huyền Môn làm.

Vân Thiên Hà nói:

- Tam thúc bá, nếu người này để lại dấu chân ở đây, như vậy nói lên rằng hắn có khả năng biết được nơi dấu bảo khổ thế nhưng vì sao người đó lại không lấy đi. Điều này có thể hiểu rằng những người đến đây không phải là cùng một nhóm mà nói không chừng vị cao nhân về cơ quan thuật kia bị bọn chúng bắt cóc đưa đến để phá giải cơ quan cho bọn chúng.

- Có đạo lý, vậy chúng ta tiếp tục tìm xem còn có dấu vết nào lưu lại nữa không?

Sau khi bình tĩnh lại Đồ Nguyên Đồ liền đi tìm xung quanh đại sảnh.

Nhưng Vân Thiên Hà vẫn không hề di chuyển hắn trầm tư nhìn những vết chân kia. Vết chân này rất kỳ lạ là dẫm nghiêng theo một hướng. Vân Thiên Hà khoa tay múa chân tính toán, thử nghiệm, có khi còn dẫm lên bước chân để suy xét, chỉ có co ngón chân lại mới có thể tạo thành dấu vết thế này.

Sau khi nhớ kỹ vết chân Vân Thiên Hà lại nhìn sang những nơi có lưu lại vết chân kia liền phát hiện có hai vết chân là khác các vết chân còn lại, đều là ngón chân co vào trong rồi dẫm xuống, mà phương hướng hai dấu chân này chỉ đến lại là hai phương vị khác nhau.

Vân Thiên Hà ghi những vết chân này rồi lại ngồi chồm hổm trên mặt đất tổ hợp lại các phương vị những vết chân này lại. Sau khi tổ hợp, Vân Thiên Hà đứng lên, trên mặt thể hiện ra biểu tình cổ quái không gì sánh được. Hắn quay sang phía Đồ Nguyên Đồ nói:

- Tam thúc bá, không cần tìm nữa đâu, từ đầu mối mà những vết chân kia để lại thì người đến cướp sạch Tàng Kinh Lâu chính là người Thiên Môn.

Đồ Nguyên Đồ vừa đi tới nhìn thấy Vân Thiên Hà tổ hợp phương vị mấy vết chân thì hỏi lại:

- Tại sao cháu biết là do người Thiên Môn gây nên?

Vân Thiên Hà bố trí lại phương vị những dấu chân kia để lại sau đó giải thích:

- Phương vị những dấu chân này không giống nhau, nếu như án chiếu theo phương vị những dấu chân để lại rồi tổ hợp một lần thì thấy bốn vết chân này tạo thành một chữ "Thiên", vừa đúng với thế lực mà chúng ta hoài nghi đã gây ra chuyện này. Chữ "Thiên" này ngoại trừ Thiên Môn ra thì không còn thế lực nào khác. Chắc chắn những tên kia là người Thiên Môn.

- Thế nhưng vì sao người này lại lưu lại đầu mối cho chúng ta?

Đồ Nguyên Đồ hỏi tiếp.

Vân Thiên Hà đáp:

- Giả như người này bị buộc phải đến để phá cơ quan thì như vậy khẳng định rằng hắn không muốn Thiên Môn lấy được bảo khố. Hắn để lại dấu chân bên cạnh bảo khố là muốn để cho chúng ta chú ý đến động tác của hắn và từ đó để lại đầu mối cho chúng ta mà cũng không khiến cho nhóm người kia hoài nghi.

- Khi chúng ta chú ý những vết chân này nhất định sẽ đi điều tra, nếu như dựa theo những vết chân hắn lưu lại ở nơi khác thì chỉ cần chúng ta bỏ sức ra tìm kiếm, nói không chừng sẽ tìm ra được hành tung của người này và có thể giải thoát cho hắn. Bằng không hắn lưu lại những vết chân này cũng sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào.