Đồ Nguyên Đồ suy nghĩ cẩn thận một hồi xác thực dựa theo vết tích này có thể tìm ra liền nói:

- Nếu chuyện này là do Thiên Môn gây ra, như vậy lão phu liền cho người đi vào thành điều tra vết chân này.

- Cũng không cần.

Vân Thiên Hà ngắt lời:

- Tam thúc bá, cho dù chúng ta tra được hành tung người đó từ những dấu chân này nhưng sau khi tìm được thì tính sao. Nếu đối phương có thể giết chết An lão và hơn mười vị tinh anh Thiên Đồ chiến sĩ như vậy thực lực của chúng rất cường đại. Lần này bọn chúng thừa cơ hội tiến vào đánh cắp toàn bộ công pháp của Đồ thị và còn lục tung Tàng Kinh Lâu, nếu như bọn chúng làm vài chuyện vu oan giá họa, rải các điển tịch khắp thiên hạ thì chẳng phải chúng ta sẽ phải chống lại cả thiên hạ sao?

Đồ Nguyên Đồ hỏi:

- Vậy cháu có biện pháp nào tốt không?

Vân Thiên Hà đáp:

- Chuyện Tàng Kinh Lâu sẽ không thể nào áp chế hoàn toàn được, ngược lại càng áp chế lại càng làm lớn chuyện. Không bằng chúng ta đem việc này thản nhiên công khai với thiên hạ đồng thời tương kế tựu kế dùng việc này làm loạn kế hoạch của đối phương. Tuy việc này truyền ra ngoài sẽ làm Đồ gia mất mặt nhưng còn hơn là làm mất tiền đồ của gia tộc. Cháu nghĩ tam thúc bá có thể phân biệt được nặng nhẹ.

Lúc này Đồ Nguyên Đồ đột nhiên nói:

- Thiên Hà, cháu định lợi dụng việc này dời sự chú ý của những kẻ tham lam từ dị bảo chuyển sang điển tịch?

Vân Thiên Hà gật đầu:

- Đây là việc bất đắc dĩ phải làm. Hiện tại Lợi Châu thành đã tụ hội không ít người mơ tưởng đoạt bảo hơn nữa nói không chừng còn có thêm một bộ phận người đang tìm kiếm ở Xà Bàn sơn, sau một thời gian không có kết quả sẽ lục tục chạy đến đây. Việc này mà không tránh đi sẽ trở thành một tai họa ngầm.

Nhưng nếu như những người kia biết việc Đồ Thị Võ Kinh bị mất trộm khẳng định sẽ ôm tâm lý may mắn truy tìm vậy sẽ dẫn dắt được sự chú ý của thiên hạ đi chỗ khác. Dù sao trong mắt người thiên hạ thì Đồ Thị Võ Kinh cũng là một bảo điển tu luyện hiếm có, mà thừa cơ hội này lão gia tử cũng có thể có thêm thời gian hồi phục thương thế. Đồ gia chúng ta cũng có thêm thời gian bố trí truy tìm thu hồi điển tịch bị mất.

Hiện tại các trưởng bối trong Đồ gia đều biết Vân Thiên Hà là một người thông minh có mưu tính sâu xa, là một kỳ tài. Mỗi một việc hắn làm đều khiến cho người khác không tưởng tượng nổi, nằm ngoài ý liệu của mọi người.

Rất nhiều sự kiện trọng đại ở kinh thành chính là một minh chứng tốt nhất. Chỉ cần là việc mà hài tử này muốn làm thì sẽ có rất nhiều phương pháp khác nhau để hoàn thành. Hiện tại tất cả các bậc trưởng bối trong Đồ gia đều tín nhiệm và đặt rất nhiều hi vọng lên vai hắn.

Và Đồ Nguyên Đồ cũng không phải là ngoại lệ. Sau khi nghe Vân Thiên Hà phân tích một hồi, lão lại suy nghĩ và suy đoán, trên cơ bản thì không thể thêm được điểm gì và cũng không cần phải lo lắng, cứ dựa theo ý tưởng của Vân Thiên Hà mà thực hiện là được.

Mấy ngày sau việc Đồ Thị Võ Kinh được giấu trong Tàng Kinh Lâu bị mất cắp giống như một cơn gió thổi khắp mọi nơi, được truyền bá nhanh chóng đến từng hang cùng ngõ hẻm khắp phương Bắc. Sau đó lại như hỏa hoạn gặp gió to cấp tốc truyền đi khắp thiên hạ.

Sau đó vài ngày lại tiếp tục có thông tin thứ hai cũng không kém thông tin trước được truyền đi, Đồ thị không những mất Đồ Thị Võ Kinh mà còn mất rất nhiều công pháp điển tịch khác nữa. Thậm chí tại kinh thành còn có người mang Đồ Thị Võ Kinh ra chợ đen đấu giá. Chuyện đó được truyền đi làm rung động cả thiên hạ.

Phải biết rằng thế gia võ học trong thiên hạ có thể đếm được trên đầu ngón tay mà trong đó lực ảnh hưởng của Đồ Thị Võ Kinh ngoại trừ không bằng được các mật điển của các tông môn hoặc của một vài thế gia khác còn đối với một gia tộc bình thường mà nói thì đó là một chí bảo. Tự nhiên có rất nhiều người mang tâm lý may mắn đi tầm bảo.

Từ khi tin tức này truyền ra, có rất nhiều người mang theo hi vọng chạy đến kinh thành.

Mà khi cả thiên hạ sục sôi thì ở Lợi Châu thành, bầu không khí đầy áp lực mấy ngày qua cuối cùng cũng được giảm bớt rất nhiều.

Có rất nhiều người mang theo tham niệm đoạt dị bảo không chịu nổi lực lượng cường đại của Đồ gia thể hiện ra mà đánh trống lui quân, ôm theo tâm lý may mắn đổi mục tiêu sang truy tìm công pháp điển tịch.

Mặt khác bọn họ cũng không xác định được việc có phải dị tượng ở Xà Bàn sơn là việc xuất hiện dị bảo hay không và lại càng không thể xác định được nếu đúng là có dị bảo thì có phải Đồ gia đã đạt được hay không? Bọn họ cũng chỉ là nghe tin đồn mà thôi. Thêm vào đó là Đồ gia lại có hai vị Tông Sư tọa trấn cũng làm cho đại bộ phận nhân tâm sinh ra khiếp đảm, ly khai Lợi Châu.

Chỉ có những kẻ còn mơ tưởng đến điều thần kỳ muốn đục nước béo cò mới nán lại Lợi Châu thành. Bọn họ đều là những cao thủ có thực lực tương đối mạnh, muốn nhân cơ hội Đồ thị nguyên khí đại thương mà thừa gió bẻ măng.

Thế nhưng những người này cũng chưa đủ để làm cho Đồ gia phải quá lo lắng.

Bất quá vài ngày sau lại phát sinh một tin tức giống như một quả bom phát nổ nhanh chóng từ Xà Bàn sơn truyền ra khắp phương Bắc rồi lan ra cả thiên hạ. Đó chính là những người tầm bảo ở Xà Bàn sơn đã phát hiện ra một bí cảnh song những người tiến vào trong khi đi ra không còn lại một phần. Trong bí cảnh đã có người tìm được một cái hộp do một vị cao nhân lưu lại.

Có người còn đồn rằng bên trong cái hộp ấy còn chứa đan phách hoặc bảo bối thần kỳ nào đó do vị cao nhân kia lưu lại. Vì vậy việc tranh đoạt bảo vật trên Xà Bàn sơn lại càng trở nên điên cuồng, không ít cao thủ Tông Sư liên tục tiến vào Xà Bàn sơn cướp giật.

Thế nhưng không ai biết rằng bọn họ chém giết đến mức người sống ta chết điên cuồng tranh đoạt cái hộp kia chỉ là một trò đùa của Vân Thiên Hà dựng lên mà thôi. Bên trong chỉ là một khỏa tinh thú đan bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn được mà thôi.

Không biết cuối cùng có vị Tông Sư hay Võ Thánh nào đoạt được cái hộp kia rồi khi mở ra xem nhìn thấy kết quả mà phải trải qua một phen gió tanh mưa máu mới đoạt được thì sẽ bị đả kích đến mức độ nào?!

Mấy ngày nay, Vân Thiên Hà vẫn một mực ở trong Đồ phủ không hề bước chân ra ngoài nửa bước, cũng không hề quan tâm đến chuyện tình bên ngoài mà chỉ ở trong võ đường một mực tu luyện.

Vốn hắn định đợi khi Lợi Châu có tin tức phóng xuất sẽ làm ra một vài hành động thế nhưng đúng lúc đó thì Ngư Liên Hải chạy đến nói rõ nguyên nhân vì sao Ngư thị không đến trợ giúp Đồ thị kịp thời được. Lý do chính là Ngư thị cũng bị một thế lực không rõ lai lịch tấn công nên bị chậm trễ mất mấy ngày.

Sau đó vị Tống bá kia lại nói một số việc gặp trên đường đi và thương lượng với Vân Thiên Hà một hồi, Vân Thiên Hà mới không làm ra bất kỳ hành động nào mà chỉ tu luyện. Hắn nghĩ việc Tống bá suy đoán rất có đạo lý. Nếu có người muốn bức hắn phải vận dụng lực lượng Viêm Hoàng cục để điều tra việc này nói không chừng hắn sẽ để lộ ra manh mối.

Túc Tĩnh Vương có đủ lý do để hoài nghi hắn có một thế lực ngầm bố trí phía sau, cũng không phải chỉ có một bang phái nhị lưu như Tập Dũng Bang.

Mà Vân Thiên Hà lại nhận được tin tức từ kinh thành do Sử Trường Đức truyền về. Từ nội dung truyền đến hắn cũng đủ lý do để hoài nghi, lần này Ngư thị chậm trễ, Dư Châu phủ không thể phân thân và Đồ thị bị một cỗ thế lực bất minh đến cướp sạch Tàng Kinh Lâu là do vị Túc Tĩnh Vương kia làm ra. Hắn đang sử dụng chính sách cưỡng chế muốn bức bách Vân Thiên Hà điều động lực lượng Viêm Hoàng cục để truy tìm nơi hạ lạc của Đồ Thị Võ Kinh rồi sau đó bí mật thanh trừ.

Vân Thiên Hà làm sao lại cho Túc Tĩnh Vương một cơ hội như thế. Tuy rằng hắn đáp ứng không can thiệp vào triều cục cũng không hỏi qua sự vụ của Tập Dũng Bang nhưng bí mật về Viêm Hoàng cục hắn lại không để cho Túc Tĩnh Vương xen vào. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mà từ thông tin Tình Báo Doanh đưa đến cho Sử Trường Đức thì Nam phái Mạc thị lại trở nên ngày càng kiêu ngạo, hung hăng càn quấy.

Bọn họ biết Vân Thiên Hà là người của hoàng đế mà Túc Tĩnh Vương và Vân Thiên Hà lại có mâu thuẫn sâu sắc cho nên bọn họ không còn kiêng kị khi tiểu tử kia đối phó xong Hoàng Môn sẽ quay sang đối phó với bọn họ.

Bởi vì trước mắt Vân Thiên Hà đang bị Túc Tĩnh Vương ngăn trở. Bọn họ cũng rất hi vọng Vân Thiên Hà có thể lật đổ được ngọn núi lớn Túc Tĩnh Vương để bọn họ ở giữa làm ngư ông hưởng lợi. Đối với chuyện xảy ra ở Lợi Châu tự nhiên bọn họ lại xen vào đưa chính mình vào trong phiền phức.

Vì vậy Vân Thiên Hà thông qua những thông tin tình báo này đã có đủ lý do hoài nghi tất cả những chuyện gần đây tuyệt đối là do người Thiên Môn làm ra.

Về phần Giang Ngọc Tề theo tin tức từ bên Dư Châu truyền sang thì sau khi Giang thị và Đồ thị kết thúc trận chiến ở Xà Bàn sơn hắn vẫn một mực ở trong Giang phủ cả ngày giống như một hoạt tử nhân, hẳn là tạm thời không tạo ra uy hiếp với Đồ gia.

Nhưng Vân Thiên Hà cũng không dám bỏ qua, hiện tại bộ dáng hoạt tử nhân của Giang Ngọc Tề có thể là do hắn bị đả kích quá lớn nhưng cũng có thể là hắn đang giả vờ để chuẩn bị lui về ẩn nhẫn hoặc là đã có sẵn kế hoạch rồi. Luôn phải tỏ ra thận trọng nhất là với đối thủ không đội trời chung!

Chỉ cần một ngày hắn chưa chết là hắn vẫn còn có thể tạo ra sóng gió và Vân Thiên Hà vẫn luôn phòng bị. Đợi đến khi Sát Thủ Doanh của Viêm Hoàng cục có thể bắt đầu hành động Vân Thiên Hà sẽ trảm thảo trừ căn. Hắn không chấp nhận có một quả bom để sẵn cạnh người.

Mọi việc ở Lợi Châu chỉ cần bàn biao một chút là sẽ có người đi thi hành nên Vân Thiên Hà cũng không cần tự mình đích thân đi làm. Hiện tại việc hắn muốn làm chính là tu luyện, nhanh chóng đề thăng thực lực của bản thân mình.

Từ lúc gặp Thương Nguyệt rồi được "đưa ra khỏi giếng" hắn từ một "con ếch" chỉ biết nhìn trời qua miệng giếng nay đã nhận thức được thế giới rộng lớn đầy thần bí này, tự nhiên kiến thức và tầm nhìn cũng được tăng lên.

Bên trong võ đường lại một lần nữa xuất hiện thân ảnh của Vân Thiên Hà.

Đối với đệ tử võ đường mà nói, Vân Thiên Hà chính là một người thần bí làm cho bọn họ rất hiếu kỳ.

Khởi đầu chậm hơn so với bọn họ nhưng tiến bộ lại nhanh hơn gấp mấy chục lần, đích thực là thiên tài tu luyện. Hơn nữa các bậc trưởng bối trong nhà cũng tạo ảnh hưởng từ Vân Thiên Hà đối với bọn họ làm cho bọn họ thay đổi cách nhìn với người huynh đệ mà trước đây vẫn coi thường này.

Hiện tại các đệ tử trong võ đưỡng đối với Vân Thiên Hà chỉ có một loại mơ ước, sùng bái và thậm chí còn có một chút kính nể.

Khi thấy Vân Thiên Hà cùng tuổi với bọn họ đang phấn đấu, khắc khổ tu luyện để tấn cấp cửu cấp Võ Sư thì những đệ tử đang vì đạt đến tứ cấp, ngũ cấp Võ Sư mà.. đắc chí với mọi người cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Vân Thiên Hà còn vì gia tộc mà gánh vác thêm nhiều trách nhiệm, làm ra hàng loạt đại sự kinh thiên động địa làm cho chính phụ thân bọn họ cũng phải ngưỡng mộ. Còn bọn họ ở dưới sự bao bọc của phụ thân thì chỉ có thể cảm thấy tự ti mà thôi.

Ngay khi Đồ thị đối mặt với nguy cơ, Vân Thiên Hà lại vì gia tộc mà bày mưu tính kế, bảo vệ những tiểu hài tử như bọn họ làm cho bọn họ càng cảm thấy xấu hổ.

Lần này sau một năm rưỡi Vân Thiên Hà trở lại, Lợi Châu đã trải qua một sự thay đổi vi diệu.

Đã có sự chuyển biến.

Các trưởng bối trong gia tộc phát hiện nguyên bản các đệ tử vẫn thường lười biếng thì nay lại trở nên chăm chỉ, những người vẫn thường xuyên rèn luyện thì nay lại càng chăm chỉ hơn nữa, thậm chí đã có đệ tử tu luyện đến mức liều mạng. Bọn họ cũng không thể giải thích được tại sao đột nhiên hài tử nhà mình lại thay đổi như vậy nhưng đây là chuyển biến vô cùng tốt.

Khi bọn họ được Đồ Chính Minh mời đến dự cuộc họp toàn gia tộc về vấn đề tương lai của Đồ gia, trong lòng mỗi người đều ý thức được nguy cơ.

Mà lần này trong đại hội toàn tộc, Đồ Chính Minh đã tuyên bố cho phép đệ tử ngoại đường có thể tiến vào nội đường học tập và đồng thời đuổi những đệ tử nội đường nào lười biếng ra ngoài. Áp dụng biện pháp ưu tiên nhân tài, đệ tử ngoại đường cũng có thể có cơ hội được tiến cử vài quân đội làm võ quan. Chỉ cần ngươi nỗ lực, chỉ cần ngươi có tài năng, chỉ cần ngươi vì Đồ gia mà nỗ lực … cơ hội sẽ luôn rộng mở với ngươi.

Cứ như vậy không những Đồ gia không bị sự kiện Tàng Kinh Lâu bị mất cắp mà tồn tại bóng ma sợ hãi. ngược lại càng tràn ngập sức sống nhất là các đệ tử ngoại đường lại càng nỗ lực tu luyện. Khi những người này thấy được hi vọng rộng mở hơn, thậm chí có thể mang lại vinh quang cho gia tộc tự nhiên bọn họ lại càng nỗ lực phấn đấu, phải biết nắm giữ thời cơ.

Thậm chí dưới ảnh hưởng của việc này, những đệ tử đích hệ Đồ gia và các đệ tử ngoại đường khác lại trở nên đoàn kết hơn.

Tất cả đều hướng về mục tiêu phát triển Đồ gia phía trước!