Trong thành Yên Vân, gió tuyết vẫn chưa dừng lại, hoa tuyết vẫn còn đang thưa thới duy trì phiêu đãng, nhẹ nhàng rơi xuống từng nóc nhà dân tĩnh mịch, lặng yên không một tiếng động.

Đột nhiên.

Trong gió tuyết, một cái bóng giống như quỷ mị xẹt qua trên đường, nhanh chóng hướng về phía vị trí khu nhà dân lướt tới, tất cả đều là lặng yên không một tiếng động, thậm chí cả chó mèo trong nhà dân cũng không hề bị kinh động.

Sau khi bóng đen lướt qua mấy hộ nhà dân, rốt cuộc đã tìm đến một gian nhà, liền sau đó thân thể đạp nhẹ, hạ xuống sân.

Trong hộ nhà dân này một mảnh tĩnh mịch, có một cỗ khí tức âm trầm ập tới, tại lúc bóng đen kia đi qua sân tiến vào trong phòng, liền không còn tung tích.

Ngay lúc bóng đen biến mất trong tòa nhà dân, lúc này, ngay tại phụ cận, một đạo thanh ảnh phảng phất như từ trong hư không thoáng hiện ra, đi tới gần tòa nhà dân này.

Người này, không phải ai khác chính là Vân Thiên Hà.

Chỉ là hắn quan sát tòa nhà dân một hồi, chính mình đang lúc muốn vào điều tra, trong lòng Vân Thiên Hà đột nhiên khẽ động, lập tức nín thở, toàn bộ thân thể một lần nữa dung nhập vào trong màn đem, nhưng đôi con mắt tỏa quang mang giống như bầu trời sao lại nhìn chằm chằm vào tòa nhà dân này, vô cùng yên tĩnh.

Đúng lúc này, phụ cận tòa nhà dân, lại có một cái bóng nhảy lên vượt qua tường bao, tốc độ của hắn không hề nhanh, trước tiên ở phụ cận quan sát một chút, lúc này mới lẻn vào trong tòa nhà dân, hành động sạch sẽ lưu loát, không hề phát sinh ra bất cứ âm thanh nào.

Chỉ là tại lúc cái bóng lẻn vào trong tòa nhà dân, chỉ chốc lát sau, đột nhiên nghe thấy tiếng vang kịch liệt truyền ra ngoài, đánh vỡ sự yên tĩnh trong màn đêm.

Lúc này, chỉ thấy một người từ trong phòng chạy ra, thân hình có chút lảo đảo, giống như là bị thương, thế nhưng hắn còn đang liều mạng bỏ chạy ra bên ngoài.

Phía trước có một người chạy đi, lúc này trong phòng lại có một người chạy ra, liền kêu với người phía trước:

- Đi mau, để ta chặn tên tạp toái này lại!

Nói xong, trong lòng truyền tới một tiếng nổ vang kịch liệt, chợt nghe thấy tiếng hét thảm, một người từ cửa sổ bay ra ngoài rơi xuống tuyết địa, đã biến thành một thi thể băng lãnh không còn hơi thở.

Người vừa mới nhắc nhở chính là một trung niên nhân, Vân Thiên Hà ẩn nấp tại một nơi gần đó quan sát, nhìn hình dạng người trung niên nhân này hiền lanh, mà người được trung niên nhân nhắc nhở chạy đi chính là một thanh niên, thần sắc mang theo vẻ lo lắng, trong lòng còn ôm theo một chiếc hộp, hắn cũng không nhìn vị trung niên nhân nhắc nhở hắn, một mực cố gắng chạy ra ngoài.

Vèo!

Mà đúng lúc này, người thanh niên kia mới chạy được một đoạn ngắn, đột nhiên có một đạo ngân mang phóng tới, người thanh niên không kịp né tránh, đạo ngân mang liền từ trước ngực thò ra ngoài, mang theo vòi máu tươi.

Vèo.

Đạo ngân mang kia bay vụt tới một thân cây gần đó, cắm phập vào thân cây vài phần, chỉ thấy đó là một thanh tiểu đao cực kỳ sắc bén, xuyên qua cơ thể thanh niên không dính máu, cắm phập vào thân thể vẫn nhu cũ rung lên bần bật, lóe ra quang mang dày đặc.

Phịch…

Lúc này, mới thấy thân thể người thanh niên kia mềm nhũn ngã xuống đất, chiếc hộp hắn vẫn ôm trong lòng bị văng đi, phát sinh một tiếng vang trầm muộn.

Trung niên nhân thấy thanh niên bị đánh trúng, sinh tử không biết, lúc này hét lớn một tiếng:

- Tạp toái Huyết Yên Môn, Tà Linh Giáo chúng ta cùng với các ngươi nước sông không phạm nước giếng, các ngươi chỉ cầu tài, chúng ta cho các ngươi tiền là được, ngươi thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?

- Từ khi một vị thiếu niên mất đi trái tim rơi xuống sườn núi, trong tay hắn vẫn nắm chắc một văn tiền chìa về phía ta, như vậy bút giao dịch làm thuê này đã được ký kết!

- Nguyên lai ngươi chính là phản đồ Huyết Yên Môn, Cô Diệt!

Trung niên nhân nghe được thanh âm băng lãnh vô tình, tựa hồ đã nhận ra sát thủ này là ai, trong ánh mắt hiện lên một tia đùa cợt.

Lúc này, cửa nhà dân cư nhiên bị đá văng ra, chỉ thấy một người mặc hắc y, chiếc khăn che mặt màu máu, nhãn thần băng lãnh vô tình chậm rãi từ trong phòng đi ra, trong tay hắn còn nắm một thanh chủy thủ sắc bén, trên mặt chủy thủ còn có một giọt máu chậm rãi từ mũi chủy thủ chảy xuống đất.

Sau khi người bịt mặt bằng khăn che màu máu bước ra, vị trung niên kia đột nhiên vận khởi kình khí nhào tới, mang theo một quyền xé rách không khí kích thẳng vào ngực người bịt mặt, chỉ thấy tốc độ người bịt mặt cực nhanh, hắn cũng không chính diện giao thủ với trung niên nhân, thanh chủy thủ trong tay hắn giống như là tinh linh đang khiêu vũ, tỏa ra từng đóa đóa ngân mang.

Vân Thiên Hà từ một nơi bí mật gần đó quan sát phát hiện, chỉ thấy trong quyền thế của người trung niên nhân kia mang theo một cỗ khí tức dị dạng, cỗ khí tức hình như có chứa lực lượng gì đó có thể ảnh hưởng tới nhân tâm tinh thần, người bịt mặt một mực du dấu, cũng không chính diện giao thủ với trung niên nhân, xem ra hắn tựa hồ cũng tương đối kiêng kỵ khí tức trung niên nhân phát ra.

Bất quá chính là luận thực lực hai người tương đương với nhau, đều đạt tới cảnh giới Võ Sư cấp chín đỉnh, mà thân pháp của người bịt mặt kia cực kỳ cao minh, trong lúc chiến đấu chạy vòng quanh giống như quỷ mị, làm cho trong nhãn thần có chút nhòe nhòe không rõ, trung niên nhân căn bản rất khó bắt được thân ảnh hắn.

Mà trung niên nhân kia chủ yếu là dựa vào cỗ khí tức kỳ dị để ảnh hưởng tới thế tiến công của người mang khăn bịt mặt, mà công lực của trung niên nhân rõ ràng cao thâm hơn so với người mang khăn bịt mặt không ít, mỗi khi thanh chủy thủ sát thủ mang theo khí tức tử vong cắt tới gần, hắn đều có thể hóa hiểm thành an.

Chỉ là thân pháp Cô Diệt mau lẹ, trung niên nhân tuy rằng không thể đột phá, nhưng Cô Diệt cũng khong thể làm gì được hắn, hai người giằng co một hồi.

Đúng lúc này, trung niên nhân bị thanh chủy chủ cắt hướng yết hầu, thân thể hơi ngửa ra sau, cánh tay trái giấu sau lưng lúc này nổi lên một cỗ quyền ý cường đại.

Mà khi chủy thủ cắt qua, đột nhiên thay đổi lộ tuyết, sửa cắt thành đâm, lập tức nghe thấy tiếng phập vang lên, thanh chủy thủ sắc bén đã hung hăng đâm mạnh vào trái tím trung niên nhân!

Có cổ quái!

Vân Thiên Hà cảm thấy trung niên nhân kia đột nhiên lộ ra sơ hở như vậy, hình như đối với một đao này cũng không phải quá lưu ý.

Quả nhiên, lúc này chỉ thấy trung niên nhân bị chủy thủ đâm vào ngực, lập tức phát ra tiếng cười âm hiểm, mà phòng thủ môn hộ của Cô Diệt đã bị mở ra, trung niên nhân kia đã sớm tích tụ lực lượng trong một quyền, liền nặng nề oanh kích ra, kích thẳng vào ngực Cô Diệt. Cô Diệt liền giống như đạn pháo, bị đánh bay ra xa mấy trượng, nặng nề đụng vào tường nhà dân, va chạm đổ sập bức tường. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Ha ha… Quả nhiên là một tên tiểu tử còn chưa dứt sữa, lẽ nào ngươi không biết Tà Linh Giáo chúng ta kẻ nào cũng có bí mật bất luận kẻ nào cũng không biết sao? Trước khi ngươi chết, lão tử liền nói cho ngươi, kỳ thực chúng ta cho dù bị đâm xuyên qua tim cũng sẽ không chết, ha ha…

Lúc này, vị trung niên nhân kia đột nhiên đứng lên, hắn đắc ý cuồng tiếu liên hồi, khóe miệng còn đang có máu tươi không ngừng chảy ra, chậm rãi bước tới gần sát thủ bị đánh bay, một mặt rút thanh chủy thủ còn đang cắm trong lồng ngực hắn, âm hiểm nói:

- Biết chúng ta nhiều năm như vậy săn tìm trái tim thiếu niên sao? Bí mật chính là ở chỗ này, chúng ta có một trái tim bất tử, ha ha…

Lúc này vị sát thủ kia từ sau đống phê tích bức tường bị va đổ muốn đứng dậy, thế nhưng thương thế của hắn quá nặng, thân thể hắn lảo đảo lần thứ hai ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi, lạnh lùng nói:

- Từ ngày ta làm sát thủ, mạng sống cũng không còn trong tay mình.

- Vậy do bản tọa đến lấy tính mệnh của ngươi vậy, tim của sát thủ, bản tọa cảm thấy hẳn là sẽ rất không tồi, ha ha ha…

Nhưng mà, ngay lúc vị trung niên nhân kia chậm rãi bước tới gần sát thủ, hắn bước tới bên người sát thủ, đang muốn chuẩn bị tươi sống móc trái tim sát thủ ra, bàn tay giơ chủy thủ của hắn đột nhiên bị kìm hãm, bỗng nhiên cảnh giác.

Nhưng mà, ngay lúc hắn cảm nhận được nguy hiểm đang ập tới gần liền cảnh giác, mới xoay người lại, đột nhiên một đạo khí tức băng hàn cực đột bắn tới, giống như giá lạnh thổi qua, cũng giống như đao khí băng lãnh phát ra, vẻ vẹn lướt qua quần áo, thân thể hắn chấn động một chút, liền cứng đờ tại chỗ, tựa hồ đã biến thành một bức tượng băng.

Đinh…

Thanh chủy thủ trong tay rơi xuống, trung niên nhân cứ nguyên một chỗ dại ra như vậy, không hề nhúc nhích, thực tế đã sớm không có bất cứ tiếng động nào được phát ra.

- Mặc kệ ngươi là ai, cho dù ngươi giết chết người này, ta cũng sẽ không cảm kích ngươi!

Lúc này Cô Diệt chậm rãi đứng lên, từ trên mặt đất nhặt thanh chủy thủ trung niên nhân vừa làm rơi, đạm mạc nói.

Răng rắc…

Chỉ là thanh âm của hắn vừa dứt, đột nhiên trong đầu trung niên nhân thực giống như có thứ gì đó từ bên trong xuyên thấu ra ngoài, xảy ra hiện tượng da nứt nẻ, liền lập tức bạo liệt, mà thứ tuôn ra không phải là óc, mà là những viên nhỏ nhỏ đông cứng lạnh như băng.

Cô Diệt nhìn thấy một màn như vậy, lúc này trong lòng chấn động:

- Băng tức thuật thật mạnh!

- Cho dù hắn có một trái tim bất tử, thế nhưng hắn lại không có một cái đầu bất tử!

Lúc này, Vân Thiên Hà từ trong bóng tối bước ra, ngữ khí đạm mạc nói:

- Muốn giết cứ tự nhiên!

Lúc này Cô Diệt đứng thẳng người, mắt lạnh nhìn Vân Thiên Hà từ trong bóng tối bước đến gần, dứt khoát không sợ hãi, ngữ khí vẫn băng lãnh như lúc đầu.

- Lẽ nào sư phụ của ngươi không dạy ngươi, làm một sát thủ, lúc giết người, cơ bản nhất chính là trước khi giết chết địch nhân, trước tiên phải bảo toàn tính mệnh của chính mình, cho dù dùng bất luận dùng phương pháp gì, mà ngươi lại đứng nguyên chỗ này chờ chết, sát thủ mà lại có đức hạnh như thế này, ta ngược lại lười giết ngươi!

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết bất luận sự tình gì!

Cô Diệt hơi quan sát Vân Thiên Hà vài lần, thấy Vân Thiên Hà không có ý đồ động thủ, liền biết hắn sẽ không giết chính mình.

Vân Thiên Hà không để ý tới hắn, mà đi tới bên cạnh thi thể người thanh niên, dùng chân đạp chiếc hộp lật lên, sau đó liền mở chiếc hộp ra.

Chỉ là khi mở ra, Vân Thiên Hà liền nhíu mày, chỉ thấy trong chiếc hộp có để hai trái tim con người đầm đìa máu tươi, mà khi dịch thể trong chiếc hộp bị đổ ra, trái tim hơi nhảy lên vài cái, rốt cuộc dừng nhảy lên, triệt để đoạt tuyệt sinh cơ.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Vân Thiên Hà khẽ động, hẳn cảm ứng được có người đang cấp tốc lao về phía chính mình, cách nơi này không còn xa, lúc này liền đứng dậy, liếc mắt nhìn sát thủ, thấy hắn căn bản không còn chút sức lực đào tẩu, vì vậy lắc đầu đi tới.

Sát thủ kia muốn trốn, thế nhưng căn bản không thể nào né tránh được cánh tay Vân Thiên Hà, lập tức bị nắm bờ vai, theo thân thể Vân Thiên Hà đạp mạnh, lập tức giống như chiếc lông hồng, liền biến mất trong màn đêm.

Ngay sau đó, phụ cận tòa nhà dân có hai thân ảnh cấp tốc lao tới, chỉ thấy là hai người trung niên nhân và thanh niên mặc hắc ý, khi bọn họ tiến vào trong sân tòa nhà, phát hiện tại đây có hai cỗ thi thể, còn có một chiếc hộp đựng trái tim đã bị mở ra, sắt mặt trung niên nhân nhất thời biến đổi, nói:

- Là ai giết hung thủ móc trái tim?

Lúc này người thanh niên kia đi tới trước thân cây gần đó rút thanh phi đao ra, cũng nở nụ cười nói:

- Xem ra là vị bằng hữu bị truy đuổi kia rồi, lại bắt đầu giả làm chuyện ngu ngốc!

Trung niên nhân đứng dậy, thanh thanh phi đao người thanh niên đang cầm, hai người nhìn nhau cười, trung niên nhân nói:

- Hung thủ đã đền tội, về phần hung thủ giết người, bỏ chạy vô tung, chúng ta không phát hiện ra đầu mối này, có thể trở về phục mệnh rồi.