Trong đêm đen, một màn phát sinh trong thành Yên Vân, cũng vẻn vẹn chỉ là dành cho màn đem một bản nhạc đệm nho nhỏ. Cũng giống như một viên sỏi nho nhỏ ném vào mặt hồ mùa thu yên tĩnh, chỉ tạo nên được một làn sóng rung động nhỏ nhỏ, rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng.

Trong một rừng cây thưa thớt bên ngoài thành Yên Vân.

Lúc này, trong rừng cây, một đống lửa cháy mạnh, bốc lên ngọn lửa hừng hực bốc cao, trên đống lửa còn có một con thỏ đang nướng, chảy mỡ vàng ruộm.

Vân Thiên Hà nhặt một khối củi gỗ, nắm khối củi ném vào trong đống lửa, trong đống lửa nhất thời vang lên tiếng lách tách nho nhỏ.

Sau khi Cô Diệt nuốt vào một viên dược hoàn Vân Thiên Hà đưa cho, lúc này thương thế đã khôi phục rất nhiều, đợi vận công hồi lâu, cảm giác toàn thân không còn đau đớn, lúc này mới thu công.

Lúc này thỏ nước đã chín, Vân Thiên Hà lấy ra, dùng chủy thủ cắt thành hai nửa, ném một nửa cho Cô Diệt, liền cầm phần của mình thoải mái ăn.

Cô Diệt tiếp nhận thịt nướng, liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, lập tức tháo khăn che mặt màu máu xuống, không chút khách khí ăn uống ngon lành.

Lúc Vân Thiên Hà ăn thịt thỏ, dùng khóe mắt hơi liếc nhìn dung mạo Cô Diệt sau khi đã tháo khăn che mặt, xem người này cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, bất quá tướng mạo tương đối ôn hòa, cũng không lãnh khốc như trong tưởng tượng, ai có thể nghĩ đến hắn lại là một sát thủ máu tanh.

Lúc Cô Diệt ăn thỏ, lưu ý tới Vân Thiên Hà đang quan sát hắn, liền dừng lại, nói:

- Nói mục đích của ngươi, ta chưa bao giờ thiếu nhân tình bất luận kẻ nào!

- Khối thịt kia coi như tiền đặt cọc, ta chỉ muốn biết rằng trong Huyết Yên Môn, có một người tên là Mã Ước Khắc hay không?

Lúc này Vân Thiên Hà nói ra mục đích.

- Ngươi thế nào biết ta xuất thân từ Huyết Yên Môn?

Cô Diệt không chút biểu tình.

Sát thủ này có điểm vờ ngớ ngẩn, Vân Thiên Hà nhìn hắn một cái, nói:

- Mới vừa rồi đoạn đối thoại giữa ngươi và người Tà Linh Giáo kia, ta đã nghe không thiếu một chữ, ta còn là lần đầu tiên thấy một sát thủ lại nói nhiều lời vô ích đối với mục tiêu phải giết như vậy, hiện tại ngươi có thể lựa chọn trả lời, hoặc không trả lời.

- Mã Ước Khắc là một vị trưởng lão tọa đường Huyết Yên Môn, chỉ làm công việc liên hệ với người thuê sát thủ làm nhiệm vụ!

Cô Diệt lựa chọn trả lời.

Vân Thiên Hà ngược lại có chút kinh ngạc, ngữ khí trả lời của sát thủ này, tựa hồ có chứa chút màu sắc cảm tình, đáng giá nghiền ngẫm, hắn liếc mắt nhìn sát thủ này, nói:

- Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, xin mời!

Nói xong, Vân Thiên Hà không nói thêm điều gì, tiếp tục cầm thịt nướng trong tay cắn xé.

Cô Diệt cũng không nói điều gì, bắt đầu chú tâm vào thịt thỏ trong tay.

Chỉ là lúc hắn ăn xong, lúc này Vân Thiên Hà lại mở miệng:

- Tính mệnh của ngươi là do ta cứu về, ngươi đã không muốn thiếu nhân tình, như vậy ngươi có thể coi đó như tiền thuê làm nhiệm vụ, hiện tại ta muốn biết tư liệu chi tiết về Mã Ước Khắc, còn có địa chỉ Huyết Yên Môn?

- Mã Ước Khắc coi như là tam đại nguyên lão Huyết Yên Môn, thực lực Tiên Thiên đỉnh, bình thường cũng không tham gia làm nhiệm vụ sát thủ trong môn, cũng không tự mình động thủ, chỉ trách nhiệm bàn bạc liên hệ nhận tiền thuê nhiệm vụ, thích nghiên cứu một ít dị thuật quái lạ. Thái độ làm người tương đối hạ thấp, trong môn có được danh vọng nhất định, quyền lực gần với trưởng lão Huyết Sát Đường, Huyết Yên Môn ngay tại bí động Huyết Yên Sơn, tiến vào sau Huyết Vụ Cốc.

Vân Thiên Hà nhìn người thanh niên này, đây đâu phải dáng vẻ một sát thủ cần có, hắn hỏi cái gì liền lập tức trả lời đúng sự thực, lẽ nào hắn đang vờ ngớ ngẩn sao, vì vậy Vân Thiên Hà bật thốt nói:

- Ngươi là người Huyết Yên Môn, lẽ nào ngươi không nghĩ sau khi ngươi trả lời ta mấy vấn đề này, ta sẽ gây bất lợi đối với môn phái các ngươi sao?

- Ngươi có thể giết Mã Ước Khắc càng hay!

Lời nói Cô Diệt kinh người.

- Trong mắt bọn họ, ta chỉ là một phản đồ mà thôi, vinh diệu Huyết Yên Môn, từ lúc mười năm trước đã bị tổn hại hầu như không còn nữa rồi!

- Mười năm trước, ngươi cũng chỉ trên dưới mười tuổi!

Vân Thiên Hà từ ngữ khí của người này nghe được một tia bi thương, còn có thống hận, vì vậy nói:

- Nói cách khác, ngươi sinh ra tại Huyết Yên Môn, mà ngươi vừa nhắc tới trưởng lão Huyết Sát Đường, mà không nói đến Môn chủ, nói vậy ngươi là con côi của Môn chủ sao?

Lúc này Cô Diệt đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt hắn rốt cuộc cũng hiện lên biểu tình kinh ngạc, nói:

- Làm sao ngươi biết được?

Vân Thiên Hà đột nhiên cười nói:

- Ta chỉ là suy đoán mà thôi, bất quá theo như lời ngươi nói, vừa đúng lúc trả lời nghi vấn của ta, dù sao loại sự tình tranh quyền đoạt lợi đâu đâu cũng phát sinh, từ ngữ khí còn có biểu tình của ngươi, kỳ thực cũng không khó suy đoán!

- Niên tỷ của ngươi và trí tuệ của ngươi không tương xứng, ngươi là một cáo già!

Cô Diệt nói xong câu này, liền không thèm mở miệng, ăn chút thức ăn, lấy túi nước dốc ngược, liền tiếp tục vận công điều trị, khôi phục thân thể. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mà Vân Thiên Hà cũng nói:

- Ngươi cũng không phải là một sát thủ hợp cách, ngươi là là một sát thủ mang theo đầy cừu hận, lại không có lực lượng báo thù, ngươi là một sát thủ biết lương tri và tình cảm, ngươi là một sát thủ thiện lương!

Cô Diệt nghe xong lời này, nhưng nhắm mắt lại, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Ta vốn không muốn làm sát thủ, ta không làm được kẻ máu lạnh vô tình, ta cũng không muốn tàn sát đối với người già trẻ con, ta làm không được đồng môn tương tàn!

Vân Thiên Hà nghe được những lời này, lại nói:

- Chính bởi vì ngươi không làm được việc này, vì vậy đến nay ngươi vẫn sống trong giãy dụa, nội tâm của ngươi chịu đủ giày vò, ngươi thành phản đồ trong mắt đồng môn, ngươi thành tội phạm quan trọng bị truy nã, ngươi như trước, vẫn chỉ là một sát thủ thất bại, qua những ngày ngu ngốc, thậm chí ngươi đã không còn mục tiêu của chính mình!

Lúc này Cô Diệt đột nhiên mở mắt, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, trừng mắt nhìn Vân Thiên Hà nói:

- Không, mục tiêu cuộc đời ta chính là báo thù!

Vân Thiên Hà nhìn thẳng hắn, nói:

- Đã như vậy, vì sao không thoái mái giết người trên Yên Huyết Sơn, thống khoái ân cừu, ngay cả chết thì cũng sao, tất cả những việc ngươi làm là đáng giá, mà khong phải cuộc sống trôi nổi như chó sói khắp nơi như thế này, không muốn học nếm thử, cỗ lấy dũng khí liều mạng, bằng không thủy chung cuộc đời ngươi luôn thất bại, dũng khí của ngươi ở nơi nào, máu của ngươi có còn vì thân nhân mà chảy xuôi, đoàn hỏa diễm trong lòng ngươi ở nơi nào, có hay không đã tắt từ lâu?

- Không, ta không có!

Cô Diệt đứng dậy, đột nhiên hét lớn, lúc này hắn nắm chặt bàn tay, máu trong người tựa hồ đang sôi trào.

Vân Thiên Hà thấy đã khơi dậy tâm huyết của người thanh niên này, khóe miệng không khỏi nở nụ cười, nói:

- Được rồi, ngươi hiện tại nhanh chóng khôi phục đi, ta nghĩ, hẳn là chúng ta có cùng trí hướng giúp đỡ nhau, trên núi Yên Huyết, ta sẽ không tịch mịch.

- Vì sao ngươi muốn lên núi Yên Huyết, vì sao muốn tìm Mã Ước Khắc?

Cô Diệt hỏi ngược lại.

- Người này từng truy sát qua một người mà ta muốn tìm.

- Vân Tùy Y?

- Đúng vậy!

Vân Thiên Hà thuận miệng trả lời, đột nhiên tỉnh táo tinh thần, trừng mắt thật to nhìn người thanh niên trước mặt, nói:

- Ngươi làm thế nào biết được cái tên này?

- Vì đây chính là mục tiêu duy nhất mà Mã Ước Khắc từng tiếp nhận xuất thủ, vì người này đã phát hiện ra bí mật của hắn, vì người này cũng khiến cho phụ thân ta chết trong tay Mã Ước Khắc, làm cho Huyết Yên Môn ruồng bỏ tôn chỉ đạo nghĩa đã tồn tại bao nhiêu năm, luân lạc thành một công cụ chỉ dùng cho việc giết người!

- Vì sao?

- Bởi vì Mã Ước Khắc tiếp nhận một nhiệm vụ, mà người ủy thác nhiệm vụ này chính là Vân Tùy Y, thế nhưng sau đó Mã Ước Khắc lại ruồng bỏ tía nghĩa, lại muốn quay ngược lại giết chết cố chủ, điều này hoàn toàn ruồng bỏ tôn chỉ đạo nghĩ của tổ chức sát thủ, phụ thân ta lúc đó cực kỳ phẫn nộ, muốn giết chết Mã Ước Khắc, nhưng không ngờ Mã Ước Khắc đã sớm có dự mưu, nhiều năm qua đã hình thành trong môn một cỗ thế lực rất lớn, hắn liên hợp với trưởng lão Huyết Sát Đường, chế tạo một sự kiện ngoài ý muốn, phụ thân ta đã chết trong sự kiện ngoài ý muốn kia, mà mẫu thân ta chịu nhục hầu hạ vài tên cầm thú, tìm được cơ hội mang ta đi trốn biệt, sau đó uống thuốc độc tự sát!

Vân Thiên Hà hỏi:

- Vân Tùy Y phát hiện bí mật gì của Mã Ước Khắc, ngươi có biết?

- Sau khi ta trốn đi đã tra xét nhiều năm, Mã Ước Khắc có cấu kết với tà giáo móc tìm người Tà Linh Giáo này, kỳ thực nhiệm vụ Vân Tùy Y ủy thác giết người cũng chính là vì giáo chủ Tà Linh Giáo kia, mà giáo chủ Tà Linh Giáo hình như còn là một vị trọng thần trong triêu đình Xuất Vân Quốc, nhưng ta chưa tra được đó là ai!

- Vậy ngươi vì sao lại nói cho ta biết nhiều như vậy?

Cô Diệt nói:

- Ta nghĩ ngươi có thể tín nhiệm. Nếu như ngươi có thẻ giúp ta giết chết Mã Ước Khắc và trưởng lão Huyết Sát Đường A Lỗ Khắc, tính mạng của ta sau này chính là của ngươi, ta sẽ vĩnh viên làm cái bóng của ngươi.

- A Lỗ Khắc?

Vân Thiên Hà nghe được cái tên này, tỉ mỉ hồi tưởng lại một lúc, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Cái tên này chính là vị tướng lĩnh nhiều năm trước áp giải Vân Sách đến phương bắc kia sao? Đồ Chính Đức đã từng điều tra nhiều năm cũng không hề có bất cứ manh mối nào, vậy mà hiện tại lại biến thành trưởng lão Huyết Yên Môn?

Nhưng mặc kệ người nó có đúng là gã tướng lĩnh kia hay không, Vân Thiên Hà cũng hiểu được phải đích thân đi một chuyến tìm hiểu rõ ràng, vì vậy liền gật đầu nhìn Cô Diệt nói:

- Kỳ thực cho dù không có thỉnh cầu này của ngươi, ta cũng muốn phá tan Huyết Yên Môn!

- Có người tiếp cận!

Lúc này, Cô Diệt đột nhiên cảnh giác.

Vân Thiên Hà nói:

- Ngươi không cần lưu ý, người này là một vị bằng hữu cùng đi với ta điều tra về vụ án móc tim người, lúc chúng ta phân chia nhau điều tra hành động, đã ước định gặp mặt tại nơi này!

Nghe được lời giải thích này, Cô Diệt buông cảnh giác xuống, thuận miệng nói:

- Tên thực của ta là Đằng Tử Thanh, Cô Diệt chỉ là một danh hiệu sát thủ, từ nay về sau ngươi gọi tên của ta đi!

Lúc này, một thân ảnh nhanh chóng từ trong rừng cây hướng về phía hai người, khi thân ảnh kia tiếp cận nơi này, Đằng Tử Thanh theo ánh sáng lửa nhìn thấy, đó là một vị thanh niên.

Người mới đến chính là Vũ Phương Khinh Thần.

- Vũ Phương huynh, ngươi thế nào đến muộn như vậy, có thể tìm được đầu mối gì khác sao?

Vân Thiên Hà hỏi.

Vũ Phương Khinh Thần liếc mắt quan sát Đằng Tử Thanh, gật đầu với hắn một cái, thuận miệng nói.

- Trong Yên Vân thành này, ta từng âm thầm điều tra qua, tên giáo quan đã từng thử ngươi trên đường, hắn ban đêm đã từng đi qua mấy địa phương, trong những nơi đó xác thực có người khả nghi ẩn núp, chỉ là bọn họ không áp dụng hành động nào khác, cũng chỉ đợi tại chỗ uống rượu, ngươi điều tra án móc tím có thu được đầu mối gì hay không?

- Mấy hung thủ lần này đã bị Đằng Tử Thanh huynh đệ đây tru sát, mà khi ta theo đầu mối tìm đến, cũng rất trùng hợp cứu sống hắn, liền đưa hắn tới nơi đây.

Nói xong, Vân Thiên Hà hướng Đằng Tử Thanh nói:

- Vị này chính là Vũ Phương Khinh Thần!

Vũ Phương Khinh Thần ôm quyền ý chào hỏi, mà Đằng Tử Thanh sau khi đạm mạc gật đầu, không tiếp tục để ý tới hắn, đi sang một bên vận công khôi phục thương thế.

Tính cách Vũ Phương Khinh Thần ôn hòa, cũng không thèm để ý, liền quay đầu hỏi Vân Thiên Hà:

- Thiên Hà, bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không, hiện tại trở về sao?

- Vũ Phương huynh, không bằng ngươi trở về trước đi, ta còn có một ít chuyện cá nhân muốn làm, ngày mai lúc chính ngọ, chúng ta tiếp tục xuất phát, ý ngươi như thế nào?

Vũ Phương Khinh Thần đã suy đoán dược dụng ý của Vân Thiên Hà nói:

- Ngươi đã muốn lên Huyết Yên Sơn, tuy rằng ta không tán thành ngươi đi giết người, thế nhưng nhận thức của ta đối với ngươi, ngươi sẽ không bao giờ vô cớ đi giết người, vì vậy ta tin tưởng ngươi, chúng ta cùng đi!