Vốn tưởng Nguyễn Tri Hạ làm được lúc rồi sẽ phát cáu tìm cô ta, không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại ngoan ngoãn làm cả ngày, một câu oán giận cũng không có.

 

Điều này làm trong lòng Nguyễn Hương Thảo không thể tưởng tượng nổi.

 

Hôm qua Nguyễn Tri Hạ còn khí thế hung hăng đến tìm cô ta gây sự, hôm nay đổi tính nết rồi?

 

Dù sao cô ta cũng không tin.

 

Đến giờ tan tầm, Nguyễn Hương Thảo lại kêu người đưa một chồng tài liệu cho Nguyễn Tri Hạ đi photo.

 

Thẳng đến khi người khác về hết rồi, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa photo xong.

 

Nguyễn Hương Thảo đến phòng photo thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn ở đó nghiêm túc photo tài liệu, cô ta hơi híp mắt đi tới: “Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô có thể lừa bố tôi, cô cho rằng cô có thể lừa được tôi sao?”

 

“Em chẳng lừa gì chị cả? Em thật sự cảm thấy chị rất ưu tú, cho nên muốn đến dưới trướng chị học hỏi thêm.”

 

Ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ ôn hòa nói đến đây, đột nhiên đổi giọng, biến thành ý tứ sâu xa: “Nếu như em một mực chẳng học được cái gì, không biết người ta sẽ nghĩ rằng chị rất không có năng lực không?”

 

Nguyễn Hương Thảo cười lạnh: “Tôi biết ngay cô không có ý tốt!”

 

Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta mọt cái, từ tốn sắp xếp lại giấy tờ trong tay, không phản ứng lại cô ta.

 

Đã sớm nghe người trong công ty nói qua, Nguyễn Hương Thảo ngồi trên vị trí giám đốc bộ phận dự án, chẳng làm gì cả, mà toàn góp nhặt công lao của cấp dưới.

 

“Chỉ cần bố biết em thật lòng đến đây học hỏi chị là được, còn em có ý tốt hay không, quan trọng sao?” Nguyễn Tri Hạ cười khinh miệt, đến lúc tờ tài liệu photo cuối cùng đi ra, quay người bỏ đi.

 

……

 

Tối ngày mùa đông luôn đến sớm.

 

Nguyễn Tri Hạ đi ra Hạ thị là gần 7 giờ, trời đã tối sầm rồi.

 

Thời Dũng đã đợi được một lúc.

 

Cô lên xe liền nói với Thời Dũng: “Không cần ngày nào cũng đến đón tôi đâu, tôi có thể tự mình bắt xe về.”

 

Từ trước cô không được hưởng thụ đãi ngộ kiểu có xe chuyên đưa đón, tuy biết Tư Mộ Hàn có lòng tốt, nhưng cô cảm thấy không quen lắm.

 

Giọng điệu Thời Dũng vẫn như cũ cứng nhắc nghiêm túc: “Cậu chủ đã dặn, tôi chỉ làm việc theo phận sự.”

 

Về đến biệt thự, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ đến lần trước “Tư Gia Thành” nhét cho một tấm thẻ đen.

 

Cô bỏ túi xuống, cầm tấm thẻ đen kia đến phòng làm việc tìm Tư Mộ Hàn.

 

Lúc anh ở nhà, đa số đều ở trong phòng làm việc, cũng không biết bận cái gì.

 

Tư Mộ Hàn như cũ không lộ mặt, ngồi quay lưng về phía cô, giọng nói khàn khan: “Có việc gì?”

 

“Tôi nhặt được một tấm thẻ đen ở trong nhà, tôi đoán hẳn là của anh.” Nguyễn Tri Hạ lại không dám nói tấm thẻ này là “Tư Gia Thành” cho cô.

 

Tư Mộ Hàn trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Nếu đã nhặt được, vậy giữ lấy mà dùng.”

 

“Nhưng tôi nghe nói tấm thẻ này rất quý giá . . .” Hù đển cả Thẩm Sơ Hoàng và Nguyễn Hương Thảo, có thể không quý giá sao?

 

Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe không ra cảm xúc: “Quý giá thế nào cũng vẫn phải có người cầm đi tiêu, thì nó mới là thứ có tác dụng.”

 

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, thế mà lại thấy lời anh nói cực kỳ có lý, làm cô một chốc cũng không tìm được lời phản bác.

 

Thấy Tư Mộ Hàn lại không nói gì thêm, Nguyễn Tri Hạ quay người đi ra.

 

Buổi tối, Thẩm Lệ gọi điện nói mai sẽ trở về.

 

“Đặt chỗ đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

 

Nguyễn Tri Hạ liếc qua tấm thẻ đen trong túi xách của mình, yếu ớt nói: “Vậy đi Kim Hải đi.”

 

“Cậu trúng số 15 tỷ?”