*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gần như . . . thế.” Tư Mộ Hàn nói, đồ dù quý giá thế nào cũng phải có người dùng thì mới có thể phát huy tác dụng của nó.

 

Cho nên, cô quyết định cầm đi dùng!

 

Bởi Thẩm Lệ quay về, nên tâm trạng cả ngày nay của Nguyễn Tri Hạ cực kỳ tốt.

 

Việc công ty có chút nhiều, nên Nguyễn Hương Thảo cũng không còn soi mói cô.

 

Trước giờ tan tầm, cô gọi điện cho Thời Dũng, bảo anh ta không cần đến đón cô, cô có hẹn bạn đi ăn rồi.

 

Ra khỏi Hạ thị, Nguyễn Tri Hạ lại nhớ đến phải nấu cơm cho “Tư Gia Thành”.

 

Cô đứng bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho “Tư Gia Thành”.

 

Điện thoại gọi đi, chỉ sau một chuông bên kia đã có người nhận.

 

“Có chuyện gì?”

 

Giọng nói của “Tư Gia Thành” hơi trầm thấp, nghe qua điện thoại càng thêm mê người.

 

Nguyễn Tri Hạ dù nghe quen giọng anh rồi, hồn vía cũng vẫn hơi lắc lư, nói: “Tối nay anh về ăn cơm nhà không?”

 

Anh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ hiền hòa giải thích với anh: “Tối nay tôi có hẹn ăn cơm ở ngoài với bạn.”

 

Bên kia phút chốt yên tĩnh, giọng nói của anh âm u truyền đến, lộ ra ý lạnh khó hiểu: “Hẹn Thẩm Sơ Hoàng?”

 

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật, người này thật bị dở rồi.

 

“Con gái!” Nguyễn Tri Hạ nghiến răng: “Tuy tôi có hứa sẽ nấy cơm cho anh ăn, nhưng tôi cũng không phải là người giúp việc trong nhà, tôi cũng có nhu cầu xã giao kết bạn của của mình.”

 

Thái độ của “Tư Gia Thành bất thình lình hòa hoãn hơn nhiều, vu vơ nói: “Ồ, vậy đi đi.”

 

Cúp máy, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Nãy cậu nói tối nay có bữa tiệc?”

 

“Không phải cậu không muốn đi đấy sao?” Cố Tri Dân có hơi ngạc nhiên nhìn anh, Tư Mộ Hàn bình thường hầu như không tham gia bữa tiệc gì.

 

Phó Đình Tây ở bên đã sớm hiểu thấu mọi chuyện: “Bởi vì bà xã của anh ta tối nay không ăn cơm ở nhà.”

 

“Chỉ cậu lắm lời.” Tư Mộ Hàn liếc Phó Đình Tây một cái, Phó Đình Tây lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

 

……

 

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vào được, tớ từng đến đây ăn rồi.”

 

Hai người vừa lúc đến trước cửa vào, người giữ cửa vừa thấy Nguyễn Tri Hạ, liền hô to vài chữ “Chào đòn quý khách.”, hết sức nhiệt tình.

 

Sau khi đi vào, Thẩm Lệ lấy kính râm xuống, kéo xuống cái khăn quàng cổ đang che nửa khuôn mặt, cẩn thận đánh giá Nguyễn Tri Hạ từ trên xuống dưới: “Tớ mới chỉ đi đóng một bộ phim trở về, cả người cậu đã . . . lột xác ngoạn mục?”

 

Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ quen biết nhau đã rất nhiều năm, nhưng đa số, Nguyễn Tri Hạ đều luôn bộ dạng “xấu xí”, cô nhìn cũng quen rồi.

 

Lần trước cô quay lại đoàn phim, Nguyễn Tri Hạ tuy cũng đã khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ, nhưng trong mắt cô đó cũng chỉ là biến trở về dáng vẻ ban đầu mà thôi, cách một khoảng thời gian rồi nhìn lại, khí chất trên người Nguyễn Tri Hạ hình như tốt hơn một chút.

 

Hai người vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ soi soi vách tường thang máy: “Đâu có, giống trước mà.”

 

Thẩm Lệ đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói ra một câu: “Nếu không cậu cũng đi đóng phim đi, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả tớ.”