“Giới này hỗn loạn, nước sâu, không đi.”

 

“. . .”

 

……

 

Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, gọi món.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi phòng rửa tay.

 

Cô rửa tay xong đi ra, hơi thơ thẩn cúi đầu đi, ở góc rẽ không cẩn thận đâm vào một người.

 

Cô vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

 

Người đàn ông khá là cao, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.

 

Nguyễn Tri Hạ tò mò ngước đầu lên, liền đúng lúc bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Trần Tuấn Tú.

 

Anh cười lên, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân ấm áp, gọi chính xác tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ được ưu ái mà ngạc nhiên: “Anh cũng ăn cơm ở đây sao?”

 

Thành phố Hà Dương to như thế, cô chưa từng nghĩ có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà gặp được Trần Tuấn Tú những hai lần.

 

“Ừ, hẹn bạn ở đây.” Trần Tuấn Tú gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Gần đây khỏe không?”

 

Trước anh có thấy tin của Nguyễn Tri Hạ và “em họ Tư Mộ Hàn”.

 

Em họ hàng xa gần của Tư Mộ Hàn có bao nhiều người, anh không biết, nhưng em họ gần thì chỉ có một, đó chính là em ruột anh, Tư Gia Thành.

 

Mẹ anh là cô ruột của Tư Mộ Hàn, bố anh họ Trần, anh theo họ bố, mà em trai thì theo họ mẹ.

 

Nhưng em trai mới có 14 tuổi, lại còn sống ở nước ngoài với mẹ.

 

“Khá. . .khá tốt.” Nguyễn Tri Hạ không rõ sao Trần Tuấn Tú lại hỏi vậy.

 

Cô luôn cảm thấy Trần Tuấn Tú dường như đã quen biết cô từ trước đó vậy. . .

 

“Vậy thì tốt.” Trần Tuấn Tú cười nói một câu như thế, cũng không lại nhiều lời.

 

Trở về phòng ăn, Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống, Thẩm Lệ liền giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Tri Hạ, tôi vừa lướt đến bài đăng facebook của Ảnh đế Trần, cậu nhìn đi chỗ này có phải là Kim Hải không?”

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xem, ảnh mới nhất trên facebook của Trần Tuấn Tú, rõ ràng là chụp ở Kim Hải.

 

Chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, bởi cô vừa gặp anh ta xong.

 

Thấy mặt Nguyễn Tri Hạ đầy vẻ bình tĩnh, Thẩm Lệ vỗ vai cô: “Cậu không có chút kích động nào sao? Cậu ra ngoài đi lòng vòng nói không chừng có thể bất ngờ gặp ảnh đế Trần.”

 

“Thực ra. . .” Nguyễn Tri Hạ ngừng chốc lát, sợ Thẩm Lệ không tin, cố gắng khiến giọng điệu của mình thật nghiêm túc: “Tớ đã từng gặp Trần Tuấn Tú hai lần, lần gần đây nhất là vừa đi phòng rửa tay lúc nãy, bỗng nhiên gặp được anh ấy.”

 

Nghe được lời cô, miệng Thẩm Lệ đã biến thàng hình chữ “O”.

 

Chỗ đó không xa, Trần Tuấn Tú đặc biệt vòng qua sảnh nhìn một cái, vừa lúc thấy chỗ ngồi của Nguyễn Tri Hạ, người con gái đối diện cô, hình như là ngôi sao nhỏ lần trước diễn cùng anh.

 

……

 

Đám người Tư Mộ Hàn đến Kim Hải, vừa vào thang máy thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn trừ tiền.

 

Nguyễn Tri Hạ dùng thẻ của anh?

Cố Tri Dân mắt tinh nhìn nội dung trong tin nhắn của anh, lại nhìn ý cười mơ hồ trên mặt anh, chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc: “Điên rồi, người ta tiêu tiền của cậu, mà còn vui được.”

 

Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô ấy nguyện ý sài tiền của tôi, còn Thẩm Lệ có nguyện ý sài tiền của cậu không?”

 

Cố Tri Dân cảm giác như ngực mình trúng một mũi tên, đau kinh khủng.

 

Tư Mộ Hàn nhìn số tiền bị trừ đi là bảy chữ số, hơi suy nghĩ một chút, trên mặt lại càng lộ ra ý cười.

 

Cố Trí Dân cảm thấy, nụ cười của Tư Mộ Hàn tràn đầy xấu xa.

 

Ting ——