Bất kể Hoa Trần Tử ngạc nhiên thật hay là đang giả vờ, Lâm Nhất cũng không quan tâm, chỉ ngưng thần nhìn về phía người trước mặt.

Đó là một lão giả ăn mặc như tu sĩ, một thân đạo bào kiểu dáng kỳ lạ rất có phong cách cổ xưa. Hắn hai tay kết ấn ngồi xếp bằng dưới đất, trên khuôn mặt khô gầy hai mắt trợn lên lại trống rỗng không có gì, thể hiện ra trong thần thái dữ tợn còn lờ mờ có chứa một nét cười quỷ dị.

Thấy tình hình này, thân hình Hoa Trần Tử lóe lên trốn tới sau lưng Lâm Nhất. Nàng ta giống như gái nhà lành chưa nhìn quen chuyện đời vậy, liên tục nói:

- Lại là một lão nhân đáng giận, chết thì chết đi, việc gì còn ngồi ở đây dọa người.

Lâm Nhất thầm thở phào, lại tâm sinh sợ hãi, vẫn vuốt râu không nói gì, chỉ có Huyễn Đồng trong mắt là lấp lánh. Sớm đã thấy được nơi này có người ngồi, hắn một mực không dám lơ là. Ai ngờ sau khi thấy rõ mới biết là một người chết.

Lão giả ăn mặc chỉnh tề, trên người trên dưới không loạn chút nào, không giống như gặp tập kích hoặc là bị thương nặng, vì sao lại lẻ loi chết trong mây mù? Mà Công Dương Lễvà Công Lương Tán lúc trước có từ đây mà đi không? Có lẽ hai người đó chưa đi qua nơi này.

Sinh tử chi địa của Cửu nguyên rộng chừng hơn mười vạn dặm. Mà mình liên tiếp đi nhiều ngày, đúng như Hoa Trần Tử đã nói, đã đến nơi của sinh tử giao giới. Nguyên nhân chết của lão giả này chẳng lẽ chính là bởi vì gặp rủ ro.

Trăm thắc mắc không được giải, ngược lại nghi hoặc nổi lên, sau một thoáng, Lâm Nhất dứt khoát không nghĩ nữa mà phất tay áo. Mây mù theo đó nhẹ nhàng nổi lên, lão giả ngồi bất động giống như cô tịch lâu lắm rồi, sớm đã không chịu nổi phong hàn, thân thể bỗng nhiên sụp đổ. Trong vô thanh vô tức, vào nháy mắt này liền biến mất tại chỗ, chỉ còn lại bụi bậm mờ mờ, còn có...

Lão giả này không phải là đến từ dị vực, chính là tu sĩ Cửu Châu năm xưa tới đây thám hiểm, bị hàn vụ ăn mòn hài cốt, hoặc có lẽ là tịch mịch đã lâu, ngàn năm, vạn năm rồi cho nên giờ mới không chịu nổi một cơn gió nhẹ.

Lâm Nhất thầm thở dài, chậm rãi bước về phía trước. Đúng vào lúc này phía sau hắn đột nhiên có một bóng người, còn có tiếng cười hì hì. Hắn nhướn mày, giơ tay lên cách không chộp tới.

Bóng người đó chính là Hoa Trần Tử, đã lao tới chỗ bụi bặm đó, không ngờ lại nhanh tay nhặt lên một vật, vẻ mặt đắc ý trốn sang bên. Nàng ta nào còn vẻ nhát gan và yếu đuối vừa rồi, rõ ràng chính là một cường giả đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Bàn tay đang giơ lên của Lâm Nhất vẫn chưa thu hồi, mà tiếp tục dùng sức tóm về phía trước, một đạo long ảnh nho nhỏ rời tay mà ra, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay to hư ảo.

Hoa Trần Tử đang trốn tránh, chợt thấy trên tay nhẹ bẫng, thứ vừa nhặt được không ngờ bị một bàn tay trông rất sống động nắm lấy. Nàng ta sao chịu từ bỏ, quay người lấy ra một bình ngọc. Chỉ thấy một luồng sương khói đột nhiên từ trong bay ra, trong nháy mắt hóa thành một tu sĩ Kim Đan tướng mạo gầy gò, hùng hổ về rồi vật mà bàn tay kia đang tóm lấy.

Không đợi Lâm Nhất kinh ngạc, trong nháy mắt, tu sĩ Kim Đan đó đã đâm vào bàn tay. Chỉ nghe rầm một tiếng, vật vừa cướp được không chịu nổi đòn nặng, không ngờ lại nổ tung.

Khoảnh khắc này, trong mây mù giống như bị cắt ra một khe nứt nhỏ, theo quang mang đen xì bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất. Mà biến mất cùng với nó còn có thứ mà lúc trước hai người vừa đoạt.

- Hoa Trần Tử, chớ có làm càn!

Nổi giận quát to, Lâm Nhất sắc mặt trầm xuống. Mà nữ tử đó sau khi hơi sửng sốt liền không cho là đúng cười nói:

- Ai thấy bảo vật người đó có phần, há lại do ngươi chiếm làm của riêng! Giờ thì hay rồi, cả hai chẳng ai có được gì.

Nữ tử này cố ý quấy rối! Lâm Nhất chưa thu hồi bàn tay, hai hàng lông mày dựng đứng, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng. Tu sĩ Kim Đan đó bay trong không trung, khí thế kiêu ngạo, không ngờ lại hung ác đánh về phía hắn!

Chúc tạo! Tu sĩ Kim Đan này chính là chúc tạo năm đó Hoa Trần Tử thu lấy! Thiên địa cấm chế ở đây vô dụng đối với hồn thể, tu vi Kim Đan của hắn đúng là có đất dụng võ, không ngờ lại không muốn buông tha Lâm Nhất chỉ có tu vi Luyện khí hậu kỳ. Mà nữ tử đó đối với điều này lại coi như không thấy, còn mang theo nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.

Lâm Nhất vừa muốn nghênh địch lại lướt đi xa mấy chục trượng. Mà chúc tạo thân hình cực nhanh, không ngờ lại cười khặc ngự không mà qua, trong giây lát đã đuổi tới đằng trước, quay người chặn đường đi của hắn.

Thân hình khựng lại, xích mang của Huyễn Đồng rời mắt mà ra, trong nháy mắt đã bao phủ quỷ ảnh kiêu ngạo đó.

Thế tới của chúc tạo hơi khựng lại, Lâm Nhất không bỏ lỡ thời cơ vung tay đánh tới. Bàn tay to hư ảo đó lập tức hóa thành một quyền đầu cực lớn, ầm một tiếng nện lên người đối phương. Cùng lúc đó, hắn bấm tay búng một cái, mấy đoàn hỏa cầu bay lên không.

Trong hoảng hốt, chúc tạo bị quyền đầu đập trúng. Quỷ ảnh của hắn nhoáng lên một cái rồi sau khi thân hình tan rã, không ngờ lại từ từ trở nên ngưng thực. Hắn khí thế hung hổ lại muốn động thủ, lập tức liền bị ánh lửa nuốt hết.

Quỷ hồn tu vi Kim Đan này sao lại kém thế? Lúc nàng đang nghi hoặc, chỉ nghe "Bùm, bùm " mấy tiếng, bên trong ánh lửa một đạo quỷ ảnh lao ra, chính là chúc chúc đằng đằng sát khí, tay còn cầm một thanh lợi nhận do âm khí biến thành.

Thấy thế, Lâm Nhất thầm nhíu mày. Hoa Trần Tử ở phía sau, thủ đoạn của mình không thể tận tình thi triển, nếu muốn đối phó quỷ hồn này, thật sự phải phí một phen trắc trở. Có điều, nếu nữ tử đó thật sự động sát khí, vậy thì đừng trách mình xuống tay vô tình.

Lâm Nhất lui ra sau, đột nhiên đánh ra một chuỗi pháp quyết, trong không trung theo đó xuất hiện một đạo cấm pháp vô hình. Không kịp nghĩ nhiều, trên tay đã có thêm một thanh phi kiếm, chỉ muốn tìm người nào đó tính sổ.

Đúng vào lúc này, ầm một tiếng, đó là chúc tạo đánh vào cấm pháp. Mà Lâm Nhất căn bản chẳng buồn để ý tới tình hình phía sau, lao thẳng về phía trước, nhưng đột nhiên lại ngừng bước. Chỉ thấy Hoa Trần Tử vội vàng xuyên phá mây mù mà đến, giơ bình ngọc trong tay lên.