- Chúc tạo! Nếu không dừng tay, năm trăm năm khế ước sẽ thêm trăm năm nữa, thu vào quỷ châu không thể luân hồi.

Một tiếng quở trách vang lên, chúc tạo có chút kinh ngạc. Hắn lòng có khó chịu nhưng không dám kháng mệnh, theo hồn thể mờ dần, thân ảnh tan đi, lập tức hóa thành một làn khói xanh bay vào trong bình ngọc.

- Hì hì! sợ lão nhân ngươi gặp họa, cho nên ta mới vội vàng chạy tới đây, may mà chưa thành đại họa... Hả? Vì sao lại có sắc mặt như vậy, cứ như muốn ăn thịt người vậy? Thần thức của ta khó có thể được như thường, nô tỳ không nghe lời, trách ai được chứ?

Hoa Trần Tử dừng chân ngoài mấy trượng, còn mang theo bộ dạng càng vất vả công lao càng lớn. Thấy Lâm Nhất sắc mặt âm trầm, phi kiếm trên tay còn chớp động hàn quang chói mắt, nàng ta không khỏi nhảy dựng ra sau, trợn mắt lên với vẻ vô tội.

Lâm Nhất nhìn Hoa Trần Tử bách biến khó lường này, không thể không dừng thế đi, lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Có lẽ, người trong mộng nhớ nhà, nhớ cha mẹ của khách sạn Thải Hà năm đó, không nên vẫn lạc sớm như vậy.

Im lặng một lát, sát khí của Lâm Nhất tan dần. Hắn thu hồi phi kiếm, xoay người bước vào trong mây mù.

Hoa Trần Tử nhìn xung quanh, lặng lẽ thè lưỡi, đuổi theo bóng dáng yên lặng đó, không quên nói:

- Lão nhân, chớ có bực bội! Mới rồi ta là tò mò đối với di vật của người chết, ai ngờ nó lại không chịu nổi một kích như vậy! Đó rốt cuộc là cái gì thế?

Lâm Nhất chậm rãi đi về phía trước, không nói gì. Cái gì à? Sớm đã nhìn thấy trong ống tay áo của lão già đó có giấu đồ, nhưng Huyễn Đồng lại không nhìn rõ hắn, hắn sớm đã lưu ý. Nào ngờ giống như một đoàn sương mù ngưng kết, dưới một đòn liền biến thành vô hình, sau đó xuất hiện một đạo hào quang màu đen nhanh như tia chớp, giống như là một khe hở nứt ra trong hư vô, rất là kỳ dị. Mà tình hình đó.

- Ồ! Tình hình đó rất giống với khi Càn Khôn Càn Khôn bị hủy hoại.

Hoa Trần Tử đi tới. Nàng ta kinh hô một tiếng, nói tiếp:

- Điển tịch có viết, viễn cổ có cách nói Càn Khôn trong tay áo, Tu Di giới tử thuận tay là được, căn bản không cần luyện chế túi Càn Khôn. Mà cho đến ngày nay, rất nhiều thần thông tiên thuật đều đã thất truyền, người chết đó chắc hẳn là đến từ vô số vạn năm trước...

Tự cho là có phát hiện, Hoa Trần Tử lải nhải khoe khoang kiến thức.

Lâm Nhất giống như một lão giả thật sự, thần sắc lạnh lùng mà bước đi trầm ổn. Càn Khôn trong tay áo cũng không sai, ít nhất không phải lo sau này bị người đoạt đi bảo vật tùy thân. Tất cả hóa thành bụi bậm, tất cả quy về hư vô!

Hai người Một trước một sau đi về phía xa, mà xung quanh vẫn là sương mù mịt mờ. Hàn ý càng lúc càng đậm, sương trắng tan đi, sương đen lại tràn ngập, giống như hoàng hôn hàng lâm, khiến người ta trong lòng ngỡ ngàng.

Thấy tình hình này, Lâm Nhất bước đi cẩn thận hơn. Mà phía sau xa ba thước, Hoa Trần Tử cuối cùng cũng ngậm miệng lại, còn nắm chặt bình ngọc trong tay áo không rời, thần sắc đề phòng.

Bất tri bất giác, hai người lại đi về phía trước nửa canh giờ. Mà sương mù màu đen đã bao phủ thiên địa, trong bóng tối dày đặc này, vươn tay không thấy năm ngón. Đột nhiên, một tiếng gió thổi tới, hơi lạnh thấu xương ùa vào mặt.

Cho dù có vân bào hộ thể, Lâm Nhất vẫn rùng mình trong âm phong. Trong sự kinh ngạc, hắn phát giác thần thức đã không có tác dụng. Hắn chậm rãi dừng bước, chăm chú nhìn chung quanh. Dưới Huyễn Đồng chỉ có sương mù vô tận cuồn cuộn không ngừng. Ngoài ra thì không thấy gì cả. Mà tiếng gió như tiếng quỷ đó lại chợt xa chợt gần, thỉnh thoảng quấy nhiễu tâm thần, khiến cho người ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác chán nản.

Bên trong bóng tối vô biên, thiên nhai lộ tẫn!

Trong sự hoảng hốt, Lâm Nhất không ngờ lại thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Giống như bôn ba nhiều năm, hiện tại đã tìm được trốn về; Lại giống như một đường bôn ba mà đến, cuối cùng cũng đến được bờ đối diện!

Lúc này, Lâm Nhất không cảm nhận được hàn ý xâm thể, chỉ muốn nín thở ngưng thần nghe tiếng gọi trong gió. Cảm giác chán nản ập tới, hắn không chịu nổi khoanh chân ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

...

Bóng người xẹt qua trước mặt rồi lại dần dần đi xa. Trong đó có một đôi phu phụ trẻ tuổi giống như đã từng quen biết, đó là cha mẹ à? Bóng người đi xa rất quen thuộc, trong đó có sư phụ, Tô tiên sinh Tuyết Vân, Thúy Nhi, Thiên Phúc, Chân Nguyên Tử, Nguyên Thanh, Nguyên Phong, Từ Tử Huyên, Hồng Thuyên Nhi, Diệp Vũ, Nhược Thủy tiên sinh, Đông Vũ Nhi, còn có. . . Còn có. . . Sau những thân bằng cố hữu này còn có Tiền Hổ, người đầu tiên mà hắn giết trong cuộc đời này, còn có Trịnh Nguyên, Tiển Phong, phụ tử Công Dã Kiền.

...Người mình quen, và người mình từng giết, mấy trăm bóng người cứ như vậy chậm rãi mà đến, lại từ từ đi xa. Kể là thân bằng hay là cừu gia, đều thần sắc an tường. Giống như con đường dưới chân sớm đã được định trước, bọn họ đi thoải mái như vậy, khiến cho người ta có niệm đầu muốn đi theo.

... Đôi phu phụ trẻ tuổi đang quay đầu lại nhìn, vẻ mặt thân thiết và tươi cười, liên tục vẫy tay...Râu bạc của sư phụ vẫn bắt mắt như vậy, trong lúc hành tẩu bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía hông, lại nhìn nhìn xung quanh rồi kêu gọi. Hắn giống như đang tìm tiểu đạo sĩ bướng bỉnh kia, còn cả Tử Kim Hồ Lô. . .

Lâm Nhất đang Nhắm mắt tĩnh tọa khóe miệng nở nụ cười. Thân thể hắn bỗng nhiên rung rung, một ảo ảnh rời cơ thể mà ra. Hắn chưa phát hiện khác thường, chỉ lo sải bước vui vẻ đuổi theo.

Cha, mẹ! Con tới đây! Sư phụ, hồ lô ngài tìm ở chỗ đệ tử đây này.