Trong bóng đêm tĩnh mịch, Hoa Trần Tử ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, cả người trên dưới bị phủ trong hàn sương, trên khuôn mặt băng khiết vẫn lộ nụ cười nhợt nhạt quen thuộc.

Một nữ tử khiến cho người ta đau đầu cũng dẫn tới phiền phức không ngừng, cũng có lúc an phận, đúng là hiếm có!

Nhìn nữ tử tĩnh như khắc ngọc ngoài mấy thước, Lâm Nhất không hề cảm thấy may mắn mà khẽ nhíu mày. Hai tay trong tay áo của Hoa Trần Tử vẫn cầm bình ngọc mà nàng ta dùng để tự bảo vệ mình, lại cứ như vậy im lặng ngồi xếp bằng dưới đất, giống như đã hòa vào trong sương mù, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Sinh cơ trên người nàng ta rất mỏng manh, cũng đang dần dần trôi đi.

Lâm Nhất nhìn xung quanh, thần sắc sợ hãi. Âm hàn và chán chường vô bờ bế không ngừng ùa tới, lại khiến cho người ta buồn ngủ, chỉ muốn rơi vào cảnh giới quên sinh quên tử. Trong lòng thắt lại, theo huyết quang trong Huyễn Đồng thoáng hiện lên, trong lòng hắn dần dần trở nên trấn tĩnh.

Tĩnh tọa tâm không, vật ngã lưỡng vong, có thể trên tới quang minh, dưới tới u viễn, có thể quên sinh, có thể quên tử. Đây chính là căn bản của đạo sao?

Con người vâng chịu tự nhiên, hợp thời mà sinh, thuận ý mà chết. Người chết là hết, người còn sống tiếp tục bôn ba. Cái gọi là lửa củi truyền thừa, chẳng lẽ là vậy! So với theo đuổi tất cả những gì đã qua, chẳng thà đi con đường thuộc về riêng mình!

Tình hình vừa trải qua, thật sự giống như ảo, mà những gì được nghe thấy lại vẫn khắc sâu trong lòng, khiến cho người ta không thể quên được. Nhất là cuộc đối thoại huyền diệu khó lường giữa một già một trẻ đó, lại điểm tới là dừng, khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Nếu tất cả đó đều là ảo cảnh của Sinh tử chi địa, vì sao lần đầu nhìn thấy lão giả lại không có cảm giác xa lạ, mà bộ dạng của người trẻ tuổi không ngờ...

Phiến thiên địa đó an bình mà tường hòa, hai người ngồi nói chuyện lại bí hiểm, nhưng vì sao khiến cho người ta nhận ra mấy phần khác thường? Lão giả và người trẻ tuổi đều đạo pháp tinh diệu, lời muốn nói không ngoài tĩnh tọa tâm không mà vật ngã lưỡng vong. Mà nếu ngồi quên sinh tử, vậy ta ở đâu? Nếu bản tâm đã mất, vậy đắc đạo thành tiên có liên quan gì tới ta?

Bất kể là hiện tại, hay là tương lai, bất kể là đường bằng phẳng hay là nghịch cảnh, ta chỉ là ta, một phàm phu tục tử có thể đối diện với sinh tử vinh nhục mà thôi! Dưới Thiên đạo, trên đường sinh tử, ngại gì ta chấp nhất bản tâm?

Có điều cuối cùng khi rời khỏi, hai người đó đã một lời chỉ ra chỗ huyền cơ, có thể thấy được không phải không có thiện ý. Người chết hết, mà mình ta còn! Ngồi tọa vong ở đây, chẳng thà một bước đạp phá sinh tử.

Nghĩ đến đây, giống như có một đạo xiềng xích ở trong lòng lặng lẽ sụp đổ, thiên địa cấm chế có mặt khắp nơi từ từ được giải. Bất tri bất giác, Lâm Nhất từ tu vi Luyện khí chậm rãi khôi phục đến Trúc Cơ, sau đó đến Kim Đan sơ kỳ rồi mới trở nên an ổn. Ba người nhỏ Nguyên Anh đang tĩnh tọa cũng thần sắc trở nên vui vẻ.

Đây không phải là dấu hiệu đề thăng tu vi, mà là cảm ngộ cảnh giới có thu hoạch. Mà 'Cửu chuyển' chi cảnh trong miệng lão già đó thì giải thích thế nào, cần phải để ngày sau nghiền ngẫm kỹ một phen mới được.

Nghỉ chân tại chỗ một lát, Lâm Nhất thần sắc như thường, mà khí thế trên người có đã chút bất đồng. Hơn ba trăm năm khổ sở tu hành, một khi nhìn thấu được sinh tử, khiến người ta trong lòng sáng tỏ, lại buồn bã mất mát. Sau đó, hắn lại từ trong sương mù dày đặc xoay người lại, trong thần sắc có thêm mấy phần tùy ý và bình tĩnh vân đạm phong khinh.

Hoa Trần Tử vẫn đang tĩnh tọa, Nguyên Anh trong cơ thể cũng mê man bất tỉnh. Nàng ta mặc dù vẫn còn một đường sinh cơ, nhưng hồn phách lại không biết đã đi đâu rồi, nếu không thể tỉnh dậy đúng lúc, sẽ phải vĩnh viễn biến mất trong bóng đêm thâm trầm này.

Nữ tử quỷ linh tinh quái này trước giờ chính là một người coi thường sinh tử. Giờ này khắc này, chấp nhất hay là quên đi, đều khó có thể thoát khỏi sự ràng buộc sinh tử của Cửu nguyên chi địa này. Nàng ta đang truy tìm cái gì? Có điều nếu muốn cứu được tính mạng, cũng không phải là chuyện dễ!

Xích mang trong mắt lóe lên rồi tắt, Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu. Nếu bị Huyễn Đồng cường hành làm tỉnh, thần hồn đang lạc đường của Hoa Trần Tử chỉ sợ là khó có thể quay lại.

Suy nghĩ một thoáng, tay Lâm Nhất bấm pháp quyết, chân bước về phía trước, một bóng người hư ảo rời cơ thể mà ra. Chỉ sau một thoáng, hai người một già một trẻ đứng nhìn nhau.

Nhìn mình với diện mạo thật ở trước mắt, khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên. Đối phương cũng mỉm cười, vẻ mặt giống hệt như hắn, tu vi lại thấp hơn một tầng, chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhiều năm như vậy trôi qua, Ký Hồn Phân Thân thuật vẫn không có tác dụng, phân thân tu ra chưa chống đỡ được một lát đã tiêu tán. Có điều dòng phân thần này có lẽ có thể mang tới công dụng.

Lâm Nhất không do dự, theo tâm niệm khẽ động, thân ảnh của phân thân đột nhiên biến mất, không ngờ hóa thành một luồng quang mang mỏng manh chui vào mi tâm Hoa Trần Tử. Cùng lúc đó, hắn ngồi xuống cách đối phương ba thước, nhắm mắt lại.

Từ lúc chào đời tới nay, dòng phân thần đầu tiên Lâm Nhất tu ra cứ như vậy tiến vào trong thức hải của người khác. Không để đoạt xá, hoàn toàn không có ác ý, hắn chỉ muốn cứu nữ tử đó một mạng.

... Trước mắt cảnh vật biến đổi. trong tầm nhìn mờ mịt, trống trải mà yên ắng, lại có thêm mấy phần tịch liêu. Đặt mình trong thức hải của Hoa Trần Tử, Lâm Nhất có thể cảm nhận được khí cơ mỏng manh trong Nguyên Anh của nữ tử đó một cách rõ ràng, lại không thể biết được thần hồn của đối phương ở đâu. Thân ảnh rất là nhỏ bé của hắn tìm kiếm xung quanh một phen, lập tức liền bay tới chỗ sáng rực ở xa xa.

... Trên chiếu cỏ trong một gian tĩnh thất, một phụ nhân suy yếu đang nằm đó, lại nắm lấy tay người bên cạnh buông tay, lưu luyến không rời nói:

- Mẹ đại nạn đã tới rồi.

Nói xong, khóe mắt nàng ta trào ra nước mắt.

- Mẹ! Đừng đi mà.

Tiếng khóc nức nở vang lên, nữ hài tử ở bên cạnh hai mắt đẫm lệ. Nàng ta chỉ hơn mười tuổi, nhỏ gầy mà mảnh mai, vẻ mặt buồn bã.

- Ài! Thương cho đứa nhỏ cơ khổ của ta, mẹ cũng không nỡ bỏ ngươi.