Dưới sắc trời màu xanh mờ mờ chính là vị trí của Đại Dã cửu tẩu. Trong phạm vi mấy vạn dặm trải rộng đầm lầy lớn nhỏ, còn có bèo sinh trưởng rất tốt, rong chất thành đống thành đoàn, ngược lại cũng vì thế mà nơi này tăng thêm thêm vài phần sinh cơ.

Trong một bụi cỏ tươi tốt xum xuê, Lâm Nhất đang tĩnh tọa bên trong lúc này từ từ mở hai mắt ra. Gương mặt tái nhợt màu kia dĩ nhiên chuyển tốt, duy chỉ có buồn bực là khó tan. Chốc lát sau, hắn cúi đầu mở hai tay ta, yên lặng nhìn những mảnh vụn linh thạch lặng lẽ chảy xuống từ đầu ngón tay.

Từng ấy năm tới nay, thị phi không ngừng, kiếp nạn liên tục. Mà mỗi khi trải qua hiểm nguy cũng trên con đường càng đi càng xa. Vốn tưởng rằng có tam anh nhất thể cường đại, có Lão Long sau lưng đỡ lưng, có Kim Long kiếm và Huyền Thiên Kiếm Trận thần dị, còn có ma tu Thiên Ma ấn và Thiên Sát Lôi Hỏa nghịch thiên, bản thân mình không còn gì để phải sợ hãi. Mặc dù không địch nổi Hóa thần cao nhân thì thế nào, thấy tình thế không ổn bứt ra trở lui là được.

Có thể nói là đối mặt trước một Công Lương Tán cũng bị cấm chế tu vi, không ngờ không người nào chống đỡ. Nếu như tối hậu quan đầu không có Thiên Ma ấn, bản thân mình còn có thể ngồi ở chỗ này tự kiểm điểm hay sao? Lão Long rời đi, đã không có Kim Long kiếm cùng nhiều thứ dựa dẫm vào, bản thân mình sẽ như thế nào? Lúc này từng bước càng khó đi, có năng lực đi bao xa.

Lâm Nhất vỗ nhẹ nhẹ bàn tay, mảnh vụn linh thạch nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Đã mất đi linh khí, linh thạch không còn là linh thạch, vẻ đẹp mắt và linh động từng có cũng không tồn tại nữa, nó chỉ là một hòn đá tầm thường, một ít đá vụn không bắt mắt chút nào. Nhưng bản thân mình cảm giác không phải là như thế.

Đối mặt trước Nguyên thần chi lực của Công Lương Tán, Càn Khôn tứ tượng kỳ chưa thành trận liền bị át chế, Huyền Thiên Kiếm Trận cũng không có công dụng. Sống chết trước mắt vẫn dựa vào ma ấn đến từ cảm ngộ trong ma tháp huyễn cảnh, bấy giờ mới may mắn thoát khỏi khó khăn. Mà dùng sức mạnh sử dụng Ma Anh chi lực, khiến cho tu vi bị thương, lúc đó thiếu chút nữa liền thất bại tại chỗ. Nếu như Công Dương Lễ bàng quan kia thừa cơ làm khó dễ, bản thân mình cuối cùng khó chạy thoát khỏi kiếp nạn này.

Khi nguy nan lại tới, trong tình cảnh quẫn bách ngoại trừ vùng vẫy ra, vẫn là vùng vẫy. Nếu không có trói buộc của thiên địa cấm chế, thời điểm đối mặt một Hóa thần tu sĩ chân chính, chỉ sợ ngay cả cơ hội vùng vẫy cũng vô dụng. Mà thiên ý trêu người dù sao cũng luôn đóng một cánh cửa mà mở ra một cửa sổ khác, để cho bản thân mình phải lảo đảo đi về phía trước, hết lần này đến lần khác thoát khỏi tuyệt vọng.

Im lặng một lát, khóe miệng Lâm Nhất nổi lên một chút khổ sở nhàn nhạt. Tu hành 300 năm, dứt bỏ những pháp bảo kia mình còn có những gì? Tăng trưởng thọ nguyên, một đường phong sương và tâm cảnh tịch mịch, hay bản thân mình chính là thu hoạch duy nhất.

Nếu chưa bao giờ khí thủ bản tâm mà không quên bản ngã, cần gì phải đi tính toán lợi hại chứ. Phong nhi tuy nhẹ, nhưng có thể vượt qua núi cao; coi thường bản thân mình, quẫn cảnh trước mắt sẽ không quá chật hẹp. Một viên đá vụn nhỏ nhoi, một bụi cỏ nhỏ bé, không đồng dạng có tịch mịch, điêu linh, còn có tiêu diêu.

Suy nghĩ tơ tưởng một hồi lâu, Lâm Nhất dần dần thoải mái hơn. Hắn khẽ nhếch đuôi lông mày, mang trên mặt thần sắc tự giễu, đưa tay lấy ra Tử Kim Hồ Lô. Đợi rượu vào miệng, trong lòng than thở, hắn không khỏi hồi tưởng lại tình hình lúc giao thủ cùng Công Lương Tán.

Lúc tu sĩ đấu pháp, từng người thôi thúc pháp quyết bằng vào linh lực tự thân, bằng vào giao phó thần thông thiên địa chi lực, đều có biến hóa phong phú. Một khắc lúc Công Lương Tán xuất thủ, thiên địa chi lực phảng phất tự dưng bị cắt đứt. Từ đấy tới nay, cờ trận và pháp bảo đều không mượn thế, làm sao nói chuyện thi triển, kết quả chỉ có bị thua.

Bởi vậy có thể thấy được Nguyên thần chi lực của Hóa thần tu sĩ thực cường đại mà khó lường.

Lâm Nhất thu hồi hồ lô, muốn giơ tay lên khoa tay một chút, lập tức lại lắc đầu thôi. Chỗ Nguyên thần chi lực không khó đoán, không ngoài mượn nhờ nguyên thần cường đại mới có thể thi triển thuật này. Mà nguyên thần của mình chỉ là Anh thể, lúc này đi tính toán với thần thông mà Hóa thần tu sĩ mới có, không khỏi phạm nhằm tội nóng nảy.

Đúng như có người nói, con đường trường sinh như thế nào là công lao một ngày. Ý niệm tới đây, bên tai Lâm Nhất dường như vang lên lời của lão giả trong sinh tử huyễn cảnh, cảnh giới Trường Sinh chính là Cửu Chuyển Quy Nhất, cuối cùng thành tựu đại đạo. Nó chia ra làm Phản phác quy chân (trở lại chất phác), thuận theo thế tục, đột nhiên quán thông, hòa nhập cùng vật, thần tình tự đắc, linh hội thần ngộ, hòa tan vào tự nhiên, quên được sinh tử, mới đủ tu tới cảnh giới huyền diệu.

Có thể nhìn thấy một cách dễ dàng, Cửu chuyển cảnh mà lão giả kia nói không phải chỉ tu vi, mà nói khác biệt tầng mức cảnh. Nếu dùng ấn chứng này, bản thân mình lại đến một bước ấy? Chắc là đã vượt qua cửa ải thuận theo thế tục này, đang đứng ở mức đột nhiên quán thông. Nó có thể gọi là cảnh giới Quên Đi Sinh Tử, không phải là nhận tri thô thiển trước đây, mà nhất định là có thâm ý khác.

Lâm Nhất nhắm mắt suy nghĩ, hồi lâu sau vẫn ngây ngô không hiểu về thuyết pháp 'Cửu chuyển cảnh'. Hắn không suy nghĩ thêm nữa, mà lật bàn tay một cái, xuất hiện trước mặt một cây giao cân màu trắng dài bốn, năm trượng.

Vật đi theo đã lâu hơn nữa dùng đã quen, cuối cùng khiến cho Lâm Nhất sinh ra tình cảm không tên. Huyền Kim Thiết Bổng như thế, hủy bỏ Long tu Kim Tiên cũng như thế. Đã từng mất đi đủ loại, khiến cho hắn càng thêm yêu thương hết thảy có trước mắt, bất kể là người hay là vật.

Ổn định lại tâm thần, Lâm Nhất lại lưu ý động tĩnh bốn phía, thuận tay đánh ra một thủ quyết, treo giao cân ở trước người. thời khắc nghỉ ngơi tại nơi này đều có ý tránh né đuổi giết, không ngại nhân cơ hội luyện chế một món pháp bảo vừa tay.

. .

Đây là một tòa gò đất làm thành tiểu đảo, phạm vi chung quanh gần trăm dặm, cao hai ba trượng, xoay chung quanh là đầm lầy. Trên thảo mộc phồn thịnh, linh khí bốn phía, quả thật là một nơi đặt chân không tệ. Vốn là một địa phương an tĩnh, khi nơi này có tiếng huyên náo, còn có sát khí xốc xếch tàn phá bừa bãi không ngừng.

- Các vị đạo hữu. Chúng ta chắp tay nhượng nơi này, tội gì còn từng bước ép sát.

Theo tiếng la, ba bóng người chạy ra khỏi tiểu đảo, phía sau còn có hơn mười người đuổi sát không buông, pháp bảo bay loạn một trận. Người tháo chạy ở phía trước chính là lão giả Nhất Nguyên hậu kỳ, vừa chống đỡ không ngừng, vội nói:

- Ta chính là đệ tử của Công Lương môn, bọn ngươi chớ hiếp người quá đáng.

Chiêu bài của danh môn đại phái không giống bình thường, lão giả vừa dứt tiếng la, nhóm người đuổi giết phía sau liền chậm lại, đưa mắt nhìn nhau nhất thời khó có thể quyết định. Lúc này chợt có một giọng nói the thé vang lên...

- Công Lương môn và Đạo Tề môn trở nên thảm hại, chính là tội ác không thể tha thứ. Các vị sư huynh, giết người diệt khẩu, trừ hậu hoạn.

Nghe tiếng, Công Lương môn lão giả nhìn sang người đang nói. Đó là một nam nhân gầy yếu, xấu xí, để râu dê với khuôn mặt gian xảo, đang trốn ở phía sau người khác reo hò không thôi. Hắn mới vừa địa xác nhận rõ, thì hơn mười món pháp bảo đã đánh ập vào mặt, liền sợ tới mức xoay người tháo chạy, nhưng giữa không trung đột nhiên hiện ra một tầng cấm pháp vô hình.

Sau một trận sấm sét ì đùng, ba đệ tử của Công Lương môn thân tử đạo tiêu. Nhóm tu sĩ đắc thủ này vẫn chưa đi chỗ khác, mà từng người quay trở về tiểu đảo. Trong đó ba người thoáng rơi ở phía sau, theo thứ tự là hai vị lão giả Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn, còn có nam tử gầy yếu vừa mới lên tiếng kia.

Hai vị lão giả thần sắc cổ quái, nam tử gầy yếu thì dương dương đắc ý. Ba người chậm rãi bay tới tiểu đảo, truyền âm nói gì đó lẫn nhau.