“Tiểu sư muội.”

Một vị lão giả vừa lên tiếng, liền bị nam tử gầy yếu trừng mắt ngăn lại, oán giận nói:

“Không Nguyên sư huynh, gọi ta là Vạn Lâm sư đệ là được, quên rồi sao?”

Đối phương gượng cười khổ sở, vội vàng gật đầu.

Một vị khác lão giả nói:

“Tiểu… Vạn Lâm sư đệ, ngươi hơi chút cách thức lề lối, nếu không âm thầm bẩm báo, ta và sư huynh có thể vẫn chưa hay biết gì đâu. Ha ha.”

“Ha ha. Đây chính là tiểu pháp môn, không đáng nói đến. Sư đệ ta có thể lừa gạt đồng môn khác, chứ không dám có điều che giấu với hai vị. Hai sư huynh Không Huyền, Không Nguyên có thể thay ta thủ khẩu như bình nha.”

Nam nhân xưng là Vạn Lâm nói với vẻ đầy thần bí.

Lão giả có vóc người cao lớn là Không Huyền, tò mò hỏi han:

“Chỗ này chính là một nơi dừng chân hiếm hoi trong ao đầm Đại Dã, vốn là nơi đặt chân của đồng đạo các nơi, mà ngươi muốn ta chờ trảm sát toàn bộ đệ tử Công Lương môn, chỉ sợ sẽ dẫn tới chuyện phiền phức.”

Không Nguyên ở bên cạnh hỏi theo:

“Sư... sư đệ, thái độ của ngươi như vậy, tổ sư còn có gì phân phó?”

Hai vị lão giả một trái một phải có ý che chở. Nam nhân gầy yếu ở giữa dẫn đầu đi trước cũng là lẽ đương nhiên.

Ba người chậm rãi đi về hướng tiểu đảo, tìm một chỗ yên lặng, Vạn Lâm bấy giờ mới khí cấp bại phôi nói:

“Dọc theo con đường này, đầu tiên là ta bị đệ tử Công Lương môn khi dễ, lại bị môn chủ Công Lương Tán đuổi giết.”

Hắn tường thuật một mạch hết thảy tao ngộ, mặc dù hư thật nửa nọ nửa kia nhưng cũng đủ để người nghe phải kinh sợ.

Vạn Lâm, tạm thời gọi người gầy yếu này là Vạn Lâm đi, Thấy hòn đảo nhỏ nơi xa xa có người nghỉ chân, trong đó còn có đồng môn quen thân, vội vàng chạy trối chết tới đó.

Hòn đảo nhỏ này linh khí dày đặc, cũng có các loại thiên tài địa bảo. Nghỉ ngơi rất nhiều lại còn có lợi, không khỏi khiến cho nhiều tu sĩ lưu luyến quên về, trong đó có mấy đệ tử Bình Châu Công Lương môn.

Vạn Lâm lén lén lút lút chạy hết một vòng trên đảo, rất nhanh đã thăm dò được lai lịch của mấy chục vị tu sĩ. Hắn vốn chất chứa một bụng oán khí không thể nào phát tiết, lại nhớ kỹ báo thù kẻo muộn, liền âm thầm tìm được hai người là Không Nguyên và Không Huyền cũng biểu lộ thân phận của nhà mình.

Khi được biết lai lịch thật bỉ ổi của người trước mắt, quả là Không Nguyên và Không Huyền giật nảy mình. Còn đối phương khỏi cần giải thích, chỉ nói là có mệnh trong người, dẫn bọn họ cùng các sư đệ liền đi tìm người báo thù.

Đồng môn sư huynh đệ của Không Nguyên và Không Huyền có hơn 14, 15 người, đều có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa còn dũng mãnh hiếu chiến. Mấy đệ tử Công Lương môn nan địch quần hồ, vốn định chạy trối chết nhưng lại bị cấm pháp ngăn trở, đành phải bỏ mạng dễ dàng.

Vạn Lâm đạt được ước muốn nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua, tiếp tục cùng hai vị sư huynh nói ra tiền căn hậu quả.

“Như thế đấy, quả là có chút bất đắc dĩ. Xin hai vị sư huynh tạm thời che giấu giúp ta, để tránh họa lây đồng môn. Ngày sau, ta nhất định phải bẩm rõ cho sư tổ hay chuyện này Hừ!”

Vẫn cảm thấy khó chịu, Vạn Lâm muốn vung quyền đầu nhưng cảm thấy không ổn, vội vàng làm bộ sờ sờ lên hàm râu dê thưa thớt, lại nói:

“Bôn ba đến đây, thể lực của sư đệ ta sớm đã chống đỡ hết nổi, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, làm phiền hai vị sư huynh hộ pháp.”

'Sư đệ' nói chuyện can hệ trọng đại xong xuôi, Không Nguyên và Không Huyền không dám khinh thường, ai cũng gật đầu đáp ứng.

Lúc này, mọi người trên đảo không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại.

Vạn Lâm biến đổi thần sắc, lấy ra một khối cấm bài muốn thôi thúc, con ngươi chợt đảo một vòng rồi lại lười biếng ngồi co quắp trên mặt đất với tư thế đánh ngồi thật bỉ ổi. Hắn phát hiện hai vị sư huynh có vẻ đề phòng lại không xa rời chung quanh, vội truyền âm nói:

“Giả bộ vô sự mới được, hay là đi chỗ khác đi.”