Chẳng qua là ý nghĩ chợt loé lên, đao kiếm giáp nhau liền như kinh lôi giáng xuống, ánh sáng chói mắt trong cuồng phong nhất thời, khí thế bạo ngược càn quét tám phương. Đệ tử hai bên hồi hộp khó nhịn, vội vàng chạy như bay trốn tránh. Bên ngoài mười dặm, tu sĩ các nhà đại biến thần sắc, từng người sử dụng ra thủ đoạn phòng thân để tránh nhận chịu vạ lây. Có lẽ là hậu tri hậu giác, lại có lẽ là tâm thần hoảng hốt, phảng phất qua đã lâu, tiếng lôi minh ấy mới nổ vang trên đỉnh đầu. Mọi người lại hoảng loạn một trận, nhưng vẫn không ngừng mở trừng trừng hai mắt.

Ma đao khí thế hùng hồn, hùng hổ dọa người; Ngân Giao biến thành kiếm quang thay đổi bại thế, một bước cũng không nhường. Hai người bất phân thắng bại, nhất thời thật khó phân thắng bại.

- Ha ha. Văn Bạch Tử, so với năm đó ngươi càng không chịu nổi.

Cười lạnh một tiếng, Tùng Vân Tán Nhân đột nhiên dang hai tay, đi tới trước vung mạnh tay áo lên.

Thấy thế, thần sắc của Văn Bạch Tử vẫn như đao khắc, duy chỉ có ánh mắt hơi có vẻ trù trừ. Hắn không dám tiếp đón không chu đáo, giơ tay lên đánh ra một thủ quyết.

Hai đạo quang mang trắng – đen tranh nhau phát sáng, khí thế của ma đao và ngân kiếm trở nên đại thịnh, mang theo phong lôi mơ hồ nhưng lại súc mà không phát, khiến cho hai người tiếp tục giằng co. Đồng thời Tùng Vân Tán Nhân hơi có vẻ kinh ngạc, Văn Bạch Tử thì ngưng trọng thần sắc. Nhưng trên tay của hai người vẫn không ngừng lấy ra thần thông gia trì pháp lực, chỉ muốn cưỡng chế đối phương.

Nhìn thấy tình hình ấy, tu sĩ ở xa xa vây xem kinh ngạc không dứt, ai nấy đều kêu lên thất thanh, kinh ngạc tán thán...

- Khó phân cao thấp.

- Hai vị tiền bối đều là cao nhân Hóa thần hậu kỳ, tu vi không xê xích bao nhiêu.

- Nếu như hai vị tiền bối so đấu tu vi, chẳng phải là hỏng bét đó sao.

- Tiền bối Hóa thần bối sẽ không tùy tiện giao thủ với người, đấu sức như thế nào.

- Chớ quên, hai nhà này có thể nói là tử địch.

- …

Ở phía sau đám người, hai tròng mắt Lâm Nhất có thần, cũng kinh ngạc không thôi. Bàn về tu vi thì hai người kia không xê xích bao nhiêu; nếu như bàn về đạo sát phạt thì Tùng Vân Tán Nhân nhỉnh hơn một chút. Mà Văn Bạch Tử chính là một nhân vật thành danh đã lâu trong Cửu Châu tiên môn, thắng ở trầm ổn lão luyện quyết đoán, cũng không phải kẻ thiện lành gì.

Nhưng hai vị cao nhân gia trì thần thông không phải linh lực, mà là Tiên Nguyên chi lực từ trong cơ thể.

Tu sĩ sau khi tu thành nguyên thần, nếu muốn tăng cao tu vi thì không xa rời thổ nạp nguyên khí. Mà Cửu Châu chi địa khó kiếm nguyên khí, chỉ có một đường tìm kiếm Tiên tinh trong tiên cảnh.

Bởi vậy có thể thấy được, nguyên khí trong cơ thể Tùng Vân Tán Nhân và Văn Bạch Tử đều có được không dễ dàng. Trước đấu pháp mặc dù thanh thế kinh người nhưng chưa toàn lực lẫn nhau. Mà lúc này hai người nhưng vận dụng Tiên Nguyên chi lực trong cơ thể, mặc dù không phải liều mạng, cuối cùng cũng khó tránh khỏi phải tự tổn tu vi.

Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ hãy còn biết tiếc sức, hai vị Hóa thần tiền bối lại tử đấu như vậy.

Nhớ lại căn nguyên mối thù giữa Đạo Tề môn và Thiên Đạo môn từ đâu tới, Lâm Nhất không kìm nổi âm thầm thở dài, tiếp tục ngưng thần nhìn lại. Hai vị cao nhân đang giằng co không xong. Hai vị cao nhân khác xem cuộc chiến cũng đã có động tĩnh theo.

Công Lương Tán và Công Dương Lễ chậm rãi bay trước, bay tới gần Văn Bạch Tử mới ngừng lại.

Có người đến với ý không thân thiện, Tùng Vân Tán Nhân khinh thường hừ lạnh một tiếng. Thuận theo pháp quyết dẫn động, ma đao tiếp tục ra oai. Văn Bạch Tử không dám khinh thường, cẩn thận ứng đối.

Công Lương Tán đưa mắt tỏ ý với Công Dương Lễ, đối phương gật gật đầu hội ý. Hắn lại quay sang Tùng Vân Tán Nhân giương giọng nói:

- Tùng Vân đạo hữu. Hai nhà ngươi tạm thời dừng tay, cho ta nói một lời.

Hắn nói dùng chút pháp lực, âm thanh đàm thoại dễ dàng truyền ra ngoài, cách xa hai mươi dặm chung quanh cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Tùng Vân Tán Nhân tay không ngừng, sắc mặt trầm xuống, miệng mắng:

- Tên tiểu nhân Công Lương Tán ngươi, dám khi dễ đồ tôn ta, chuyện này tuyệt không thể tốt rồi.

Tự đứng ra nói chuyện không hề có ác ý, cũng không nhận chịu nhục mạ khiến người ta mất hết mặt mũi. Công Lương Tán ngẩn ra, chất vấn:

- Tùng Vân đạo hữu, đây là vì cái gì?

Tùng Vân Tán Nhân chưa trả lời, từ xa xa truyền tới tiếng quát giận dữ của một nữ tử...

- Công Lương Tán, ngươi cướp đoạt di vật người chết tại Cửu Nguyên Lưỡng Giới Sơn bị ta bắt gặp, liền muốn giết người diệt khẩu. Thế nhưng thương thay cho ta là một nữ tử yếu đuối kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cho dù có mang ra sư tổ nhà ta cũng khó tiêu biến đi cái lòng mưu tài sát hại tính mệnh của ngươi.

Theo tiếng quát mắng, một lão giả hèn mọn từ trong hàng đệ tử Thiên Đạo môn xông ra, không ngờ lại mang theo giọng nữ tử buồn bã tố cáo:

- Sư tổ, Trần Tử số khổ nha.

Công Lương Tán mặt mũi chất phác trước sau như một, nhưng trong ánh mắt tỏ ý ngạc nhiên.