Trước mắt bao người, một lão giả dùng làn điệu nữ tử đau đớn tố cáo một vị cao nhân làm ác, như buồn như khóc, nhưng mà thương đến cực điểm.

Tại nơi giáp ranh Hậu Thổ cảnh này, hai bên tranh chấp cộng thêm người vây xem thì có khoảng sáu đến bảy mươi người. Nhân số thật ra không nhiều lắm, nhưng lại đến từ các tiên môn Cửu Châu.

Đột nhiên gặp được một màn quỷ dị, mọi người còn đang nghi ngờ. Công Lương Tán thao1ng sạm mặt lại, trong lòng phát trầm. Không ngoài sở liệu lão giả cáo trạng mới nói có nữa lời liền khôi phục thân nữ nhi. Y phục của nàng hồng nhạt sáng rực rỡ, dung mạo xinh đẹp, thần tình động lòng người, lời nói lại sắc bén như gai đâm sau lưng.

- Một Hóa thần tiền bối lại đi cướp đoạt vật của người chết, như vậy có khác gì loài cầm thú chứ? Đạo nghĩa mất hết, nhân tính ở đâu? Thiên cổ không nghe thấy làm ác, Cửu Châu tiên môn ta bất hạnh.

Nói một hồi không cho cãi, sau đó nổi giận quát, Hoa Trần Tử lại nghiêm nghị rét lạnh giương giọng nói:

- Mông sư tổ phù hộ, Trần Tử bấy giờ mới thoát được một tính mạng. Mà ta một kẻ nữ nhi yếu đuối chết không có gì đáng tiếc, vì một số đạo hữu bị người hủy thi đoạt bảo mà lòng căm phẫn bất bình. Trống hô nơi này, chỉ để cho thiên địa chứng giám, nguyện cho Cửu Châu ta trời yên biển lặng.

Hoa Trần Tử chỉ đả kích Công Lương Tán làm ác, nhưng lại không để ý đến lúc đó ở đây còn có một người nữa. Không biết nàng ta có hay là vô tình.

Mọi người lòng đầy căm phẫn cũng có, kinh ngạc cũng có, từng người một thần sắc đều khác nhau. Nhưng có người lại lộ ra vẻ đáng phải như vậy. Xem ra cái lằn ranh Hóa thần kia không phải là cao không thể thành, tu vi tăng lên không liên hệ gì với phẩm hạnh thiện ác. Cái gọi là cao nhân a, không ngoài như thế.

- Công Lương Tán. Ngươi khi dễ đồ tôn ta chính là khi dễ Tùng Vân ta, khoản này coi như tính toán.

Lúc này Tùng Vân Tán Nhân chiến đối thủ, khí thế hãy còn kinh người.

Lời này đều nói rõ ra rồi, thù hận hai nhà đã kết a. Công Lương Tán không cam lòng nói:

- Tùng Vân đạo hữu, há có thể vì một tên tiểu bối hồ ngôn loạn ngữ.

Tùng Vân Tán Nhân không nguyện nghe nhiều, hừ lạnh nói:

- Muốn động thủ liền lên đây, muốn phí lời liền cùng ta cút ngay.

Gương mặt Công Lương Tán âm mai, thần sắc uấn nộ. Dù gì hắn cũng là nhân vật nổi danh Cửu Châu, lại gặp phải khiển trách không nể mặt như vậy, làm sao mà người ta chịu nổi. Sớm biết giữ lại tính mạng cho hai vị tiểu bối ấy sẽ chọc cho xảy ra chuyện, việc trước mắt đã đến nước này, thực khiến cho người khó lòng giải bày.

Rơi vào đường cùng, Công Lương Tán quay đầu nhìn Công Dương Lễ, ai ngờ đối phương giương mắt nhìn trời, làm như không hề hay biết đối với hết thảy quanh mình, hoàn toàn không có ăn ý như lúc nãy. Trong lòng hắn sinh buồn bực cũng không giải bày, đành chuyển hướng sang Văn Bạch Tử. Đối phương thật khéo hiểu lòng người, trầm giọng nói:

- Công Lương đạo hữu, hai nhà chúng ta cùng tiến thối.

Văn Bạch Tử nói chưa dứt lời, giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng cười ha ha...

- Hai nhà ngươi đây là muốn chung vốn khi dễ người, Lục Thần môn ta sao có thể ngồi nhìn được chứ.

Theo âm thanh của hắn, lại có người nói:

- Tiên đạo có bờ, tiên đạo cũng không bờ, còn phải tuân thủ nghiêm ngặt thoát thân, toàn sinh, tẫn niên chi đạo, tội gì làm tranh chấp vô vị này.

Không hề trương dấu hiệu báo trước, phía sau Tùng Vân Tán Nhân cách đó không xa đột nhiên toát ra hai bóng người. Một người trong đó có vẻ tiều tụy, áo khoác bào đen nặng nề, mặt không màu máu mà thần tình âm lãnh; Một người khác nếp nhăn đầy mặt, nghiêm túc thận trọng.

Hai người này hiện thân thời cơ sao đúng lúc như thế? Nữ nhân mới cáo trạng kia đã nhân cơ hội lẩn trốn trong đám người, hơn nữa thần tình đắc ý. Đây là? Công Lương Tán kinh ngạc, lập tức mặt mày sầu khổ, chắp tay về phía xa xa, bất đắc dĩ nói:

- Bái kiến hai vị đạo hữu. Tranh chấp giữa Đạo Tề môn và Thiên Đạo môn, ta vốn có ý khuyên giải, nhưng không ngờ.

Công Lương Tán vốn muốn tới khuyên can đấy, không phải đến trợ quyền, nhưng không ngờ nữ tử kia lại là đồ tôn của Tùng Vân Tán Nhân, bấy giờ mới sinh ra hiểu lầm. Văn Bạch Tử cái gọi là cùng tiến thối, bất quá là có ý mượn thế lẫn nhau, các nhà đều có lĩnh hội của các nhà. Không đợi hắn nói xong, liền bị một tiếng cười ha ha cắt ngang.

- Ha ha. Không ngờ Hỏa Thượng Kiêu Du ngươi, đây mới khiến cho tình hình trở nên không thể vãn hồi.

Trong tiếng cười mang theo chút hả hê. Lời nói sâu kín vừa chuyển, hắn lại lạnh lùng nói:

- Để tránh cho Cửu Châu tiên môn rung chuyển, Lục Thần môn ta tuyệt không cho phép có người tùy ý làm xằng làm bậy.

Mặc Cáp ở bên cạnh phụ họa nói:

- Thay vì tranh chấp, không bằng hai bên đều yên. Xin Công Lương đạo hữu xem xét thời thế, không được làm loạn thêm.

Ngụ ý của hai người này là thù hận giữa Thiên Đạo môn và Đạo Tề môn là chuyện của hai nhà bọn họ, không để cho có người nhúng tay. Nếu không, Lục Thần môn và Mặc Môn liền muốn chủ trì công đạo, cuối cùng khó tránh khỏi thiên hạ đại loạn, mà Công Lương Tán ngươi chính là kẻ cầm đầu.

Vốn không muốn chuyến này tiên môn tranh nước đục, lại vô tình hãm sâu vào chuyện này càng lúc càng sâu. Công Lương Tán sắc mặt khó coi, lại khó lên tiếng. Sau khi cân nhắc hơn thiệt, hắn đành kêu rên tiếng lui trở về.

- Ha ha. Bái kiến hai vị đạo hữu.

Buồn bực khó tiêu Công Lương Tán cảm thấy khó an, bên tai lại truyền đến một tiếng cười vang. Hắn nhìn theo, không khỏi ngầm thở dài, lại sờ lên chòm râu dài, hai mắt hơi khép, mắt không thấy tâm không phiền, lặng yên suy nghĩ tâm tư.

Công Dương Lễ hàn huyên một câu với Âm Tán Nhân và Mặc Cáp Tề, chắp tay nói:

- Hai vị đạo hữu tới đúng lúc, ta đang không biết nên khuyên can hai nhà hắn dừng tay như thế nào. .

- Ha ha. Công Dương đạo hữu có lòng.

Âm Tán Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, đáp lại một tiếng.

Mặc Cáp Tề nhìn tình hình trong hiện trường là giằn co không ngớt, gật đầu nói:

- Tranh chấp Tiên môn, gây nên bất quá là phúc ấm tiểu bối. Mà ta và ngươi còn phải suy nghĩ lâu dài, tính toán vì Cửu Châu.

Lúc này đột nhiên có cười tiếng từ đàng xa truyền đến...

- Ha ha, Mặc đạo hữu nói không sai. Cửu Châu minh chính là một nhà, há có thể cùng phòng thao thương.

Mọi người đều nhìn theo âm thanh ấy, chỉ thấy bên ngoài sân lại toát ra ba bóng người, lần lượt là Văn Huyền Tử Thần Châu môn, Trọng Tôn Đạt Thiên Hành môn và Bách Lý Xuyên Bách An môn.

Người tới đều có dáng vẻ người trung niên, thần tình tướng mạo khác biệt. Văn Huyền Tử và Bách Lý Xuyên đều mang dáng dấp thư sinh, cử chỉ nho nhã mà khí độ bất phàm; Còn Trọng Tôn Đạt thì tướng mạo dữ tợn mà hung ác, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Sau khi ba người này hiện thân, xa xa lại vọt tới một đám nhân ảnh, chính là đệ tử của các đại tiên môn, từng người xoay chung quanh bốn phía. Chung quanh hơn mười dặm quang mang chớp động sát khí không giảm, đao kiếm giằng co hãy còn khó chia lìa.

- Thần Châu môn ta chính là minh chủ Cửu Châu minh trăm năm, thật không đành lòng thấy tiên môn đại loạn.

Văn Huyền Tử và mấy vị Hóa thần đồng đạo ở đây gật đầu tỏ ý, liền quay sang phía Tùng Vân Tán Nhân và Văn Bạch Tử nói: