Chương 136

Huống chi, ngay từ sớm, Cửu Thiên đã từng sử dụng Tụ Lực Đan. Đan dược gia tăng lực lượng giống như này, hiệu quả của viên đầu tiên tốt nhất. Sử dụng càng nhiều hiệu quả càng kém, Cửu Thiên cảm thấy vẫn là không nên lãng phí. Muốn sử dụng, cũng phải đợi tới khi hắn đạt tới nội canh cấp tám cấp chín, rồi luyện mấy trăm viên, dùng để vượt ải.

Cửu Hạo Thiên như nghĩ tới điều gì đó, nói: “Cũng đúng, cháu và tiên sinh đeo mặt nạ sắt có quan hệ tốt như vậy, chắc chắn sớm đã sử dụng đan dược tốt hơn rồi. Chẳng trách thực lực của cháu tăng lên nhanh chóng, khiến người khác ngưỡng vọng.”

Cửu Hạo Thiên tự thấy cuối cùng đã tìm được nguyên nhân thực lực của Cửu Thiên tăng lên nhanh chóng, dù sao có sự hỗ trợ của một luyện khí sĩ, cảnh giới tu vi của võ giả sẽ tăng lên nhanh chóng, đây là chuyện thường tình.

Cửu Thiên sờ mũi, cũng không giải thích, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát gật đầu nhận.

Thấy Cửu Thiên gật đầu, nụ cười trên mặt Cửu Hạo Thiên càng sâu, nói: “Nếu đã như vậy, vậy những đan dược này gia tộc thu toàn bộ. Cửu Thiên, cháu thay ông cảm ơn tới tiên sinh đeo mặt nạ sắt, về sau người đó có chỗ nào cần nhà họ Cửu chúng ta, con cháu của nhà họ Cửu, quyết không khước từ.”

Cửu Thiên từ từ nói: “Lời này cháu nhất định chuyển lời thay. Ba, ông nội, không bằng hai người thử đan dược trước đi. Thiết nghĩ nó đối với hai người cũng có hỗ trợ.”

Cửu Hạo Thiên cười nói: “Ông đang có ý này.”

Nói xong, lấy ra một viên Tụ Lực Đan, không do dự mà bỏ vào trong miệng.

Người khác cho ông ta đan dược, ông ta vẫn phải đắn đo, đan dược cháu mình mang đến, còn có gì phải suy nghĩ nữa, trực tiếp sử dụng là được.

Đan dược vừa miệng thì tan ngay, Cửu Hạo Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận dược lực đang giải phóng ở trong cơ thể.

Trên người bốc ra một chút khói mông lung, sau đó Cửu Hạo Thiên mở hai mắt ra, nói: “Dược lực thật nồng đậm, đan dược cực phẩm, vậy mà có hỗ trợ đối với võ giả nội canh cấp chín như ông. Ông cảm thấy mình sẽ đột phá đến Ngoại Cương Cảnh bất cứ lúc nào.”

Cửu Phong nghe vậy lập tức cũng nuốt một viên, sau đó, cơ thể của ông ta cũng giống vậy giải phóng ra lớp khói dày.

Cửu Phong khen ngợi: “Thật sự là đan dược tốt. Ba nói sai rồi, tiên sinh đeo mặt nạ sắt, ít nhất là luyện khí sĩ tam phẩm, tuyệt đối là từ tam phẩm trở lên.”

Cửu Thiên nghe được lời khen như vậy thì mừng thầm.

Cửu Hạo Thiên lại lấy lên một lọ đan dược nói: “Cửu Phong, Cửu Thiên. Ba e rằng trong khoảng thời gian này phải bế quan. Tranh thủ nhân cơ hội này, trực tiếp đột phá đến Ngoại Cương Cảnh. Số đan dược này sẽ do Cửu Phong con xử lý, nhưng không thể dùng hết toàn bộ, phải để lại một ít dự phòng. Con cháu dòng chính của gia tộc, có thể nhận một viên, dòng thứ thì xem ai tu vi không tệ, có thiên phú tốt, cũng có thể cho. Cụ thể thì con tự mình sắp xếp.”

Cửu Phong khẽ đáp lại, Cửu Hạo Thiên lại nhìn Cửu Thiên nói: “Cửu Thiên, thứ này cho con trước.”

Cửu Hạo Thiên từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn đen xì, đưa tới trước mặt Cửu Thiên. Chữ Cửu rõ ràng bên trên, Cửu Thiên nhìn mà hơi sững sờ.

“Ông nội, đây là?”

Cửu Hạo Thiên cười rồi nói: “Đây là tín vật của gia chủ, vốn ông là định cho ba cháu. Nhưng ba cháu cho rằng, thứ này nằm trong tay cháu có tác dụng hơn. Cầm đi, trọng trách của gia tộc không thể chối từ.”