Chương 232

Đám người Hàn Liên vội vàng kiêng Cửu Thiên về phòng, đút cho hắn đan dược.

Ngay sau đó thì có thể nhìn thấy cả người Cửu Thiên đầu tiên là tỏa ra một cỗ hàn khí, đóng băng vết thương. Sau đó lại tỏa ra một luồng khí nóng, bắt đầu nhanh chóng làm lành thương thrrs.

Hiệu quả của đan dược rất rõ ràng, hô hấp của Cửu Thiên cũng ổn định.

Đám người Hàn Liên thở phào, đi ra khỏi phòng, Hàn Liên lớn tiếng nói: “Là tên khốn nào làm, người mặc áo choàng đen đúng không? Ta bây giờ đi tìm hắn, ta phải đánh chết hắn.”

Nói xong, đám người Hàn Liên, Sở Chính, Sở Trực bèn tức giận đi ra ngoài.

Đạo Quang sư tôn nói: “Đối phương là luyện khí sĩ. Tuy tu vi không cao, nhưng sợ rằng các ngươi không bắt được.”

Hàn Liên lớn tiếng nói: “Bắt rồi tính.”

Nhất Thanh sư tôn quay đầu nhìn sang Vô Song.

Vô Song sờ bụng rồi đựng dậy, nụ cười ôn hòa vốn có trên mặt, lúc này đột nhiên không còn, nói: “Ta và đám Hàn Liên sư đệ cùng nhau đi. Yên tâm, các đệ ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Người dám động vào sư đệ của ta là tìm chết.”

Nhìn thấy Vô Song được mệnh danh là người có tính khí tốt nhất của cả Học Viện Võ Đạo cũng nổi giận rồi, Nhất Thanh sư tôn bèn không ngăn cản nữa.

Tất cả đệ tử của Nhất Nguyên Viện đều lên núi, bắt đầu tìm kiếm người mặc áo choàng đen đó.

Nhất Thanh sư tôn nhìn Đạo Quang sư tôn nói: “Luyện khí sĩ? Có luyện khí sĩ ngoại lai tới Học Viện Võ Đạo sao?”

Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Phải. Một tên mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt. Thực lực bình thường. Nhưng có thể đối kháng một kích toàn lực của ta mà không chết, ít nhất cũng có tu vi của luyện khí sư.”

Nhất Thanh sư tôn nói: “Ừ, tuy chỉ là một luyện khí sư, nhưng cũng là có chuyện. Ta bây giờ đi thông báo cho lão già của các viện khác, chỉ cần bọn họ chịu giúp, người mặc áo choàng đen đó chắc chắn không thoát được.”

Đạo Quang sư tôn gật đầu nói: “Ừ, đi đi.’

Nhất Thanh sư tôn bay lên, lập tức đi xa.

Đạo Quang sư tôn vừa vuốt râu của mình, vừa nhìn Cửu Thiên trong phòng rồi nói: “Cửu Thiên, sư tôn thật sự không phải có ý làm người bị thương. Hy vọng sau khi ngươi tỉnh lại, đừng trách sư tôn.”

Tiểu Hắc chạy vào phòng, nằm gục ở bên giường của Cửu Thiên.

Đôi mắt to long lanh nhìn Cửu Thiên, gầm khẽ.

Lông mi của Cửu Thiên hơi run rẩy, hắn thật ra đã nghe thấy lời của Đạo Quang sư tôn. Nhưng hắn bất luận như nào cũng không thể tỉnh lại.

Lúc này, Cửu Thiên cảm thấy mình rơi vào một khoảng tối tăm.

Hắn có thể nghe thấy tất cả lời nói ở thế giới bên ngoài, nhưng không thể từ trong nơi tối tăm này đi ra.

Đột nhiên, trước mặt hắn có một ánh sáng sáng lên.

Giống như một thanh lợi kiếm chém rách sự tối tăm, mở ra hư vô.

Một giọng nói trầm thấp, giống như vượt qua ngàn vạn năm truyền tới.