Chương 231

Cửu Thiên vốn đã gần tới trạng thái đèn cạn dầu, lúc này cơ thể nhận được canh kình cuồn cuộn của Đạo Quang sư tôn, bắt đầu điên cuồng thôn phệ. Cửu Thiên ho một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Vẫn may, vẫn may, chỉ là trọng thương, không có chết.

Đạo Quang sư tôn thầm thở phào, vết thương trên người Cửu Thiên ông ta vẫn có thể chữa trị.

Canh kình bao trùm Cửu Thiên, dần dần, Cửu Thiên lơ lửng ở trước mặt Đạo Quang sư tôn.

Tiểu Hắc cũng chạy tới, không ngừng gầm lên với Đạo Quang sư tôn, thậm chí còn xông tới cắn Đạo Quang sư tôn một cái.

Đạo Quang sư tôn tức giận mức lệch cả râu, nhìn Tiểu Hắc nói: “Còn không phải là ngươi phun hỏa lung tung, để người mặc áo choàng đen đó chạy mất, mới hại ta ngộ thương Cửu Thiên. Ngươi còn cắn ta, mau nhả ra, ta phải cứu Cửu Thiên.”

Tiểu Hắc há miệng, lại rít gầm một trận với Đạo Quang sư tôn.

Đạo Quang sư tôn lắc đầu bất lực. Linh thú hộ chủ, hết cách.

Có điều người mặc áo choàng đen đáng chết đó đi đâu rồi?

Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Tên đó e là chạy rồi, trong các luyện khí sĩ là có một vài phá môn chạy trốn quỷ dị, rất khó bị bắt được.

Đạo Quang sư tôn cũng không nghĩ nhiều nữa, bỗng nhiên nhìn thấy tờ giấy Nhất Nguyên Đạo Quyết rơi trên đất.

Khẽ mỉm cười. Nhất Nguyên Đạo Quyết, người mặc áo choàng đen đó không có lấy đi, cái này thì tốt.

Nhặt tờ giấy lên, Đạo Quang sư tôn bỗng cảm nhận được tờ giấy có chút không đúng, chữ Nhất của tờ giấy đã ảm đạm đi một chút.

Tập trung tinh thần nhìn lại trong tờ giấy, một đạo thần hồn chi lực mạnh mẽ ban đầu ở bên trong, lúc này chỉ còn lại một chút.

Đáng chết, luyện khí sĩ mặc áo choàng đen đó chắc chắn là dùng pháp môn gì đó động tay chân với tờ giấy của Nhất Nguyên Đạo Quyết.

Có điều cũng không sao, bên trong dù sao chỉ ghi chép tầng thứ nhất của Nhất Nguyên Đạo Quyết mà thôi, không phải rất quan trọng.

Tay trái dùng canh kình đỡ Cửu Thiên, tay phải túm lấy Tiểu Hắc, Đạo Quang sư tôn trực tiếp bay lên, bay về phía Nhất Nguyên Viện.

Sau đó, Đạo Quang sư tôn đạp xuống trong Nhất Nguyên Viện.

Đám người Hàn Liên nhìn một cái thì nhìn thây Cửu Thiên bị trọng thương, sau đó, một đám người trực tiếp bao vây lại.

“Cửu Thiên sư đệ? Cửu Thiên sư đệ? Chuyện gì vậy, ai làm?”

Sắc mặt của Đạo Quang sư tôn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Một người mặc áo choàng đen làm. Trạng thái bây giờ của Cửu Thiên có hơi tệ, các ngươi mang hắn về phòng để nằm phẳng, sau đó đút cho hắn viên đan dược này.”

Đạo Quang sư tôn từ trong tay áo lấy ra một lọ đan dược.

Bên trong là đan dược trị thương thượng đẳng, Băng Hỏa Lưỡng Nghi Đan. Tuy có hơi xót, nhưng vừa nghĩ tới việc Cửu Thiên bị mình ngộ thương, Đạo Quang sư tôn vẫn không do dự mà giao đan dược cho Hàn Liên.