Chương 525

Lúc này Huyền Chân sư tôn cũng nhíu chặt mày, nói với giọng lạnh lùng: “Cửu Thiên, đúng vậy sao?”

Cửu Thiên gật đầu, nói: “Đúng tôi có tiếng là đồ vô dụng, nhưng việc ma tu thì chỉ là lời nói không có căn cứ.”

Lúc bấy giờ Nông Kiến Tịnh cũng nói to: “Cậu bảo đấy là lời nói không có căn cứ thì là không có căn cứ sao? Các vị sư tôn, người này không chỉ ăn nói ngông cuồng và hoang đường, mà còn ra tay đánh người không có lý do. Tôi là đạo sư bảo vệ Hoành Sơn viện mà lại bị đánh bởi một học viên. Tôi muốn học viện lấy lại công bằng cho mình”

Thân Đồ sư tôn cười nói: “Vậy được rồi, dù sao chúng tôi cũng đến muộn. Hay là gọi luôn Thiên Hoàn đến đây, xem rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì: Huyền Chân sư tôn và Mộng Vân sư tôn cũng khế gật đầu.

Cửu Thiên hơi mỉm cười, hắn biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này.

Lúc nghe thấy hai chữ Thiên Hoàn, sắc mặt Tĩnh Như thay đổi một cách nhanh chóng.

Quả thật cô ta đã quên rằng trong học viện võ đạo còn có một người bảo vệ rất lớn, có thể giám sát tất cả học viên trong học viện.

Ngón tay Thân Đồ sư tôn bắn một tia sáng lên trời.

Ngay sau đó, cái đầu rất lớn của Thiên Hoàn từ từ xuất hiện trên bầu trời.

Từ lúc cái đầu kia bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, trong nháy mắt gương mặt Tĩnh Như trở nên trắng bệch, người cô ta cứng đờ, ngồi bệt xuống đất.

Hết rồi, hết thật rồi, chẳng trách khi vẻ mặt của Cửu Thiên nghe thấy cô ta muốn dùng cách này để vu oan cho mình trông vô cùng kỳ lạ, bảo sao dù bị cô ta chọc tức đến thế nào thì Cửu Thiên cũng chẳng hề tức giận hay ra tay giế t chết cô ta.

Hóa ra là vậy, có Thiên Hoàn trên bầu trời nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đương nhiên Cửu Thiên không sợ, cũng không thể giế t chết cô ta.

Nếu vậy thì Cửu Thiên không phải là hung thủ giế t chết học viên khác.

Tĩnh Như cảm thấy cả người lạnh lẽo, đương nhiên cô ta biết quy định của học viện.

Kẻ tâm địa độc ác đổ oan cho người cùng học viện sẽ bị phế tu vi, đuổi khỏi Học viện Võ đạo.

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, có nhiều người gần như đã quên rằng, Thiên Hoàn giám sát tất cả chín viện trong học viện võ đạo.

Người đang làm, trời đang nhìn.

Trong học viện võ đạo, sáu chữ này có ý nghĩa vô cùng to lớn.

Thân Đồ sư tôn nói to: “Thiên Hoàn, ông có biết chuyện đã xảy ra ở đây không?”

Tĩnh Như nhìn lên với bầu trời với tia hy vọng cuối cùng.

Cô ta rất mong rằng Thiên Hoàn không biết về chuyện này. Mỗi năm đều có cảnh học viên bị hãm hại, chết ở nơi đồng hoang mông quạnh, hoặc bị thương đến tàn phế. Chưa bao giờ cô ta thấy Thiên Hoàn nói lời công bằng.

Thiên Hoàn phải ra làm chứng thì cô ta mới bị lộ tẩy.

Có khi Thiên Hoàn chỉ làm cảnh để dọa học viên mới mà thôi.

Tiếc rằng một lúc sau, Thiên Hoàn cất tiếng cười vang tận trời xanh: “Ha ha, đương nhiên tôi biết rồi.

Trong chín viện lớn, có chuyện gì mà tôi không biết đâu.

Câu nói này dập tắt hoàn toàn hy vọng của Tĩnh Như, môi cô ta run rẩy.

Thân Đồ nói: “Vậy ông kể lại đầu đuôi mọi chuyện đi”

Thiên Hoàn nói: “Các ông cũng biết quy định rồi đấy, không thể kể rõ mọi chuyện nhưng ta có thể để đám sư tôn các người xem. Mọi chuyện cụ thể ra sao, các người tự đánh giá, nên xử lý như thế nào, cũng là chuyện của các người. Chuyện nhỏ như thế này mà còn bắt tôi ra mặt, chẳng phải tôi sẽ bận chết sao? Còn đâu các ông tự quyết định xem con bé kia nên sống hay chết.”