Chương 526

Ông ta dứt lời thì có ba luồng sáng chiếu xuống từ trên bầu trời.

Chúng dừng trước mặt ba vị sư tôn Thân Đồ, Mộng Vân và Huyền Chân.

Trong luồng sáng, có bóng người ẩn hiện, còn cả giọng nói mờ mờ ảo ảo, đương nhiên đây là hồi tưởng lại những chuyện vừa xảy ra với Cửu Thiên và Tĩnh Như.

Lúc này những học viên khác đều quay sang nhìn Tĩnh Như.

Bóng dáng của Thiên Hoàn đã biến mất, nhưng mọi người đều nghe thấy rõ lời ông ta vừa nói.

“Còn đâu các ông tự quyết định xem con bé kia nên sống hay chết.”

Lời này, rõ ràng như đang nói tất cả mọi chuyện đều do Tĩnh Như. Chẳng lẽ cô ta thật sự hãm hại người khác?

Một người phụ nữ lại lấy danh dự của mình để hãm hại người khác sao?

Rốt cuộc cô ta hận đến mức nào mà không biết xấu hổ như vậy!

Thấy dáng vẻ xụi lơ dưới đất của Tĩnh Như, học viên hơi tinh ý đều đoán được đại khái.

Trên nhành cây, Huyền Phong khẽ lắc đầu, nói: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ, Tĩnh Như, học viên mới mạnh nhất của Phiêu Miểu viện, rốt cuộc là người tài giỏi đến mức nào. Nhưng hôm nay gặp, đúng là sỉ nhục danh dự của Phiêu Miểu viện.”

La Khởi ở bên cạnh cũng nói: “Đáng tiếc, thật đáng buồn”

Hai người quay người rời đi, không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Kiều Chinh cũng hừ một tiếng đầy khinh thường, từ từ nói: “Cuối cùng cũng chỉ là hạng đàn bà, lòng dạ hẹp hòi, sao có thể bao dung được hai chữ võ đạo.

Nói xong, Kiều Chinh cũng rời khỏi.

Sau khi ba vị sư tôn xem xong những thứ bên trong luồng sáng, vẻ mặt họ rất trở nên khác nhau.

Thân Đồ sư tôn khẽ lắc đầu, nói: “Hầy, lại một vụ bê bối. Mông Vân, là học viên trong học viện của bà, bà tự xử lý đi, sau đó báo lại cho viện trưởng. Tôi về trước đi ngủ đây. Cửu Thiên, nếu rảnh thì qua chơi cờ với tôi, để tôi… Dạy cậu chơi cờ. Cứ thế đi.”

Thân Đồ sư tôn hóa thành tia sáng rồi biến mất.

Sau khi Huyền Chân sư tôn xem xong, chẳng nói lời nào, ông nhắm mắt lại, bay sang một bên, hiển nhiên cũng giao cho toàn quyền Mộng Vân xử lý.

Sắc mặt của Mộng Vân sư tôn giống hệt như tuyết rơi mùa đông, trắng đến xuyên thấu cả người.

Ánh mắt bà ta nhìn về phía Tĩnh Như lạnh như băng, nói: “Tĩnh Như, ngươi vẫn chưa nhận sai sao.”

Tĩnh Như căn răng, bỗng nhiên cô ta quỳ xuống đất, khẽ khóc nức nở.

“Sư tôn, con sai rồi. Con bị thù hận che mắt, bị công pháp của ma tu làm hại. Vốn dĩ tính cách của con không phải như vậy, người hãy tin con.”

Mộng Vân sư tôn đánh một chưởng, canh kình đáng sợ khiến cho đất trời cũng đổi màu, sau đó trên ngực Tĩnh Như xuất hiện một dấu tay đen xì.

Rất nhanh sau đó, trong cơ thể Tĩnh Như liên tục phát ra tiếng vỡ vụn.

Vô số luồng khí thoát ra từ người cô ta, hóa thành những cơn gió.

Máu tươi chảy ra từ lỗ chân lông của cô ta, mỗi giọt máu đểu ẩn chứa ánh sáng, sau đó chúng tan biến dưới ánh nắng mặt trời.