“Thì ra em thích ban ngày, được, anh luôn có cầu tất ứng.” Lục Lãnh Phong hôn xuống đôi môi đỏ mọng của cô.

Hứa Kiến Quân từ bên cạnh bơi tới.

Hai người châu đầu ghé tai, giọng nói rất nhỏ, tùy rằng cậu nhóc nghe không được nhưng vẫn có thể đoán ra bọn họ đang nói cái gì.

“Hai người liếc mắt đưa tình ở trước mặt trẻ con, thật sự tốt sao? Suýt chút nữa biến con thành bóng đèn.”

Lục Lãnh Phong khẽ khụ một tiếng: “Chúng ta là đang bàn bạc nên ăn cái gì?”

“Đúng.” Hy Nguyệt gật đầu, vô cùng xấu hổ.

“Người lớn hai người không thành thật chút nào.” Túi sữa nhỏ lè lưỡi.

“Vậy trưa nay con muốn ăn gì?” Hy Nguyệt vội vàng chuyển hướng sang chuyện khác.

Mắt to xinh đẹp của túi sữa nhỏ đảo qua đảo lại hai cái: “Chơi ở bờ biển thì đương nhiên ăn hải sản.”

“Được rồi, vậy ăn hải sản.” Hy Nguyệt ngượng ngùng cười.

Mọi người chơi một hồi liền đều tự lên bờ.

Khi Tần Nhân Thiên đi tới, ánh mắt cả Hoa Phi vô thức rơi vào lưng anh ta, một cái nhìn lơ đãng lại khiến cả người cậu co rút kinh hãi, cặp mắt trong phút chốc trợn còn lớn hơn cả chuông đồng, tựa như nhìn thấy quỷ.

Lâm Đại Dao chú ý tới sự khác lạ của cậu, vỗ vỗ vào vai cậu: “Phi, anh làm sao đấy?”

Cậu ra sức nuốt nước miếng, hồi thần lại: “Không có gì, suýt nữa thì tưởng nhìn thấy ảo ảnh, hóa ra là một đám mây.”

Lâm Đại Dao cười ha ha: “Em nghe nói ảo ảnh đều xuất hiện vào lúc sương mù, thời tiết hôm nay tốt như thế thì làm sao có ảo ảnh được?”

Tần Nhân Thiên ngồi xuống ghế, ôm lấy trái dừa uống một ngụm: “Phi, nghe nói em với Đại Dao muốn kết hôn?”

“Ừm, hôn lễ đã định vào tháng sau.” Hoa Phi gật đầu: “Chỉ là còn chưa bắt đầu phát thiệp mời.”

“Vậy tôi phải chuẩn bị bao lì xì lớn rồi.” Tần Nhân Thiên cười nói.

Hoa Phi nhìn anh ta, ánh mắt hàm súc mà ý vị thâm trường: “Cảm ơn anh.”

Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong dẫn theo bọn trẻ đã trở lại.

Lục Sênh Hạ và Tư Mã Ngọc Thanh ở ngoài biển chơi thật sự rất vui vẻ.

Tư Mã Ngọc Thanh không biết bơi, nhân viên cứu hộ ở bên cạnh dạy thì cậu mới có thể tự mình bơi vài vòng.

“Em học mấy lần nữa là liền biết bơi rồi.” Cậu sung sướng nói.

Hy Nguyệt uống mấy ngụm nước dừa rồi dẫn bọn trẻ đi tắm, sau đó thay quần áo sạch sẽ.

Hạ Dĩ Nhiên trải lên bờ cát một tấm nệm lớn: “Chúng ta cùng chơi trò chơi đi?”

“Trò chơi gì?” Tư Mã Ngọc Thanh chạy nhanh hỏi.

“Nói thật hay đại mạo hiểm.” Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười.

“Được đó.” Lục Sênh Hạ vỗ vỗ tay, cô bé thích trò nói thật hay đại mạo hiểm.

Mọi người vây thành một vòng tròn ở giữa để một chai nước khoáng, miệng bình nhắm vào ai thì người đó phải trả lời câu hỏi.

Hứa Kiến Quân nhỏ nhất cho nên bắt đầu từ cậu nhóc.

Cậu nhẹ nhàng chuyển động cái chai, lúc cái chai dừng lại, miệng bình nhắm ngay Lục Lãnh Phong.

“Bố ma vương, con muốn hỏi câu này, con của Kiều An có phải là em trai nhỏ của con không?”

Lời nói rất uyển chuyển, thực chất chính là muốn hỏi con của Kiều An rốt cuộc có phải của Lục Lãnh Phong hay không.

Không khí đột nhiên tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn Lục Lãnh Phong.

Anh đổ mồ hôi dữ dội, tên nhóc kia đúng là hết chuyện để hỏi rồi hả.

Anh nên trả lời, hay là cứ duy trì trầm mặc, nhận trừng phạt nhỉ?