Chương 1525

“Họ là cháu của chú Finn, anh có thể xem họ như em trai.” Giọng anh trầm thấp, giải thích rõ ràng.

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Tần Nhân Thiên khẽ cười, bình thường trở lại.

Hy Nguyệt cúi đầu uống nước, giả vờ như không nghe gì cả, không đáp lấy một lời.

Lục Lãnh Phong lặng lẽ nhìn cô ấy một thoáng rồi quay chai.

Lượt tiếp theo là tới Hoa Phi, sau đó chính là Tần Nhân Thiên.

Đôi đồng tử đen nhanh của anh ta lóe lên tia sáng âm trầm khó mà miêu tả được: “Anh Nhân Thiên, anh đã gặp anh Thời Thạch chưa?”

Tần Nhân Thiên hơi sững người, sau một lúc trầm mặc, anh ta mới chậm rãi đáp lời: “Thật lòng mà nói thì đã gặp một lần ở Giang Thành.”

Hoa Phi mím môi, ánh mắt như sâu hơn.

Sau khi chơi xong một lượt, mọi người chuyển sang phòng ăn ăn cơm trưa, sau đó mấy đứa bé cùng nhau đi ngủ.

Lục Lãnh Phong và Tần Nhân Thiên đi tới sân tennis, Hoa Phi gọi chị mình đi chậm lại.

“Chị à, chị có thấy hình như hôm nay anh Thiên có vẻ không giống như trước không?”

Hy Nguyệt thoáng run lên, không ngờ em trai mình lại quan sát cẩn thận đến vậy, chỉ nhìn một cái là nhận ra rồi.

Thực ra tính cách của Tần Nhân Thiên và Tần Như Thông không giống nhau, chỉ cần là người tinh tế thì sẽ nhận ra đầu mối ngay.

“Hoa Phi, em phát hiện ra rồi à.”

“Đúng vậy, em thấy nếu như là anh Thiên thì sẽ không thích người phụ nữ khác, không ngờ anh ấy lại có bạn gái rồi.” Hoa Phi đá đá mấy viên sỏi dưới chân, nói nhỏ.

Hy Nguyệt khẽ cười: “Anh ấy cũng phải kết hôn sinh con thôi, sao có thể không có bạn gái được.”

Hoa Phi gãi đầu một cái: “Em không có ý này, em chỉ thấy anh Thiên của bây giờ so với trước kia cứ như là hai người khác vậy.”

Hy Nguyệt trừng mắt, thấp giọng nói: “Chị nói với em một bí mật, nhưng em không được tiết lộ cho bất kỳ ai nhé.”

“Bí mật gì ạ?” Hoa Phi nhíu mày.

“Em biết bệnh đa nhân cách không?” Hy Nguyệt che miệng lại, khẽ nói.

Hoa Phi như run lên, sửng sốt: “Không lẽ chị muốn nói anh Thiên bị đa nhân cách à?”

“Anh ấy có hai nhân cách, chính miệng anh ấy đã thừa nhận với chị. Trong cơ thể anh ấy có hai linh hồn, một người tên là Tần Nhân Thiên, một người khác tên là Tần Như Thông. Hôm nay là Tần Nhân Thiên xuất hiện, còn người trước kia em gặp là Tần Như Thông.” Hy Nguyệt thoải mái giải thích.

Hoa Phi nhìn cô, vẻ mặt loét lên chút thần sắc thâm trầm: “Chị, chị không cảm thấy Tần Như Thông rất giống anh Thạch sao?”

Ánh mắt Hy Nguyệt nhìn về phía biển, ý cười thê lương nhuốm đượm: “Đúng là rất giống, có khi là linh hồn của anh Thạch bám lên người của Tần Nhân Thiên cũng không chừng.”

Hoa Phi trầm mặc, cậu ta đưa chân nhẹ nhàng trên nền cát: “Chị à, chị có nghĩ tới chưa, hay đó chính là hai người độc lập mà không phải là người đa nhân cách.”

Hy Nguyệt lắc đầu: “Trên thế giới này có hai người không có quan hệ huyết thống gì mà lại giống hệt nhau đã là một kỳ tích lắm rồi, sao có thể có thêm người thứ ba nữa chứ.”