Chương 1543

Lục Lãnh Phong đang ngồi trong phòng chơi đùa với hai đứa trẻ.

Em trai thấy bố ôm chị đã lâu mà chưa ôm mình thì vô cùng sốt ruột, thằng bé vươn hai tay nhỏ lên không trung.

“Bố ơi, ôm con.”

Lục Lãnh Phong để chị gái xuống rồi ôm lấy bé Vòng ôm của bố vừa vững chãi vừa thoải mái, cậu bé thích nhất là nằm trong ngực bố nhưng mà…

“Bố ơi, không thích… Diệp.”

Cậu chớp mắt, chẹp chẹp môi, bập bẹ mấy chữ.

Ý nói là bố không thích con trai.

Hình như đứa bé này có ý kiến.

Mỗi lần bố đều ôm chị trước, cậu bé chờ thật lâu, chờ tới mức không nhịn được nữa, phản đối nhiều lần mới chịu ôm lấy bé.

Oan ức lắm, ủ rũ lắm, cũng dễ tổn thương.

Rõ ràng bé và chị đều như nhau, sao bố lại thích chị mà không thích bé chứ.

Lục Lãnh Phong hôm lên tay con một cái.

“Sao bố lại không thích Kiến Diệp được chứ, bố rất thích Kiến Diệp mà.”

Đôi mi dài rậm của thằng bé chớp chớp, giống như đang suy nghĩ lời của anh vừa nói là thật hay giả?

Lục Lãnh Phong lại hôn lên trán bé một cái.

“Chị là con gái, con gái phải được ưu tiên hơn, cho nên bố mới ôm chị trước.”

Đứa bé mở to đôi mắt tròn vo, đảo quanh hai lượt, như hiểu như không.

Lúc này đây, Hy Nguyệt đã đứng trước cửa.

Nghe thấy hai bố con nói chuyện thì bật cười thành tiếng.

“Anh trọng nữ khinh nam rõ ràng quá đấy, ngay cả con trai cũng bất mãn.”

Lục Lãnh Phong búng lên trán cô: “Đừng ảnh hưởng đến hình tượng cao lớn của anh trước mặt đứa nhỏ, anh trọng nữ khinh nam hồi nào chứ? Con trai con gái gì anh đều thích cả.”

Lúc anh nói chuyện thì đứa bé bỗng nhiên lè lưỡi.”

Dường như thằng bé không hề tin tưởng lời nói của bố mình.

Hy Nguyệt bật cười ha ha, không nhịn được hôn lên bàn tay nhỏ của cậu con trai đáng yêu nhà mình.

Sao bảo bối của cô lại đáng yêu thế này.

“Lục Lãnh Phong, thấy chưa hả? Con trai đang chất vấn anh đấy.”

Lục Lãnh Phong cũng nở nụ cười quái dị: “Thằng bé chỉ đang tỏ vẻ đáng yêu thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Hy Nguyệt cười híp mắt, toát lên vẻ gian tà: “Anh là núi băng vạn năm không đổi, có phải khi còn bé anh cũng thích vờ đáng yêu vậy không?”

Lục Lãnh Phong búng nhẹ lên trán cô: “Anh giống như người con được bố quan tâm à, đáng yêu cái gì chứ?”

Nghe nói vậy, nụ cười trên mặt Hy Nguyệt như cứng lại.

Lúc anh ra đời, bố chồng đi tìm Tư Mã Ngọc Như khắp thế giới giống tẩu hỏa nhập ma, nào có lo lắng cho con mình?