Khó trách tính cách của anh lại lạnh lùng như vậy.

Cách ba mét vẫn có thể đóng băng, cái kiểu lạnh lùng đó không phải chỉ một sớm một chiều mà do hoàn cảnh từ nhỏ tạo nên.

“Không ngờ anh lại là đứa bé lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.”

Lục Lãnh Phong nhún vai một cái: “So với chị thì anh còn may mắn hơn nhiều.”

Hy Nguyệt ôm lấy con gái, anh ấy thương con gái nhiều hơn một chút cũng là có nguyên nhân.

Có lẽ khi nhìn hai đứa trẻ, dù nhiều dù ít anh cũng thấy giống như mình và chị gái.

Chị cả còn chưa biết sống chết như thế nào, tin tức cũng hoàn toàn không có.

Hay là chị ấy thực sự không còn trên đời nữa.

“Đàn ông ái thê diệt thiếp thì cái nhà này nhất định sẽ không được an bình. Bố toàn tâm toàn ý với mẹ nhỏ, mà người mẹ nhỏ yêu không phải chỉ có bố, còn có cả tài chính của tập đoàn Lục thị phía sau ông. Mọi người đều nhận ra điều đó, bao gồm cả Sênh Hạ, chỉ có mình bố là không thấy.”

“Em mãi mãi không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ được đâu.” Khóe miệng Lục Lãnh Phong hiện lên ý cười gằn.

Hy Nguyệt nhận ra, tận sâu trong lòng anh là sự bất mãn với bố chồng.

Tuổi thơ của anh vượt qua trong sự ai oán của mẹ và bố.

Mặc dù sau đó quan hệ cha con cũng xem như hòa hợp, nhưng vết thương tận sâu trong lòng đó mãi mãi không thể nào khép lại.

“Anh biết nếu đàn ông có vợ bé là một sự tổn thương to lớn với gia đình, vậy sao lúc chú họ cưới vợ bé, anh lại bỏ phiếu trắng? Chẳng lẽ anh thương đứa bé của người kia sao?”

Cô hỏi dò xem thử, nếu cô thương đứa bé của người thứ ba, tương lai cũng sẽ thương đứa bé của Kiều An, bởi vì dù sao đó cũng là huyết mạch của anh.

Lục Lãnh Phong lau mồ hôi trán.

Chuyện này khó mà nói rõ được.

“Anh chỉ không muốn tham dự vào chuyện đó mà thôi. Thượng bất chính hạ tắc loạn, bố đã bắt đầu tiền lệ, thì chúng ta có quyền gì mà ngăn cản người khác?”

Hy Nguyệt mím môi: “Em không giống như anh, nhất định em phải dẹp yên. Là vợ cả, nhất định em phải bảo vệ quyền lợi của mình, không thể để cho một tình nhân giẫm lên đầu lên cổ mình được.”

Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô: “Cô bé ngốc, giữa chúng ta không có người thứ ba, anh cũng sẽ không để lịch sử tái diễn.”

Cô mới bĩu môi: “Mong là như vậy, nếu không thà rằng em tìm bố dượng cho con cũng không muốn ở chung với tình nhân đâu.”

Sau khi cho bọn nhỏ uống sữa xong, mấy đứa trẻ yên lặng ngủ thiếp trong lòng cha mẹ.

Sau khi để mấy đứa vào nôi, họ gọi bảo mẫu tới trông coi rồi hai người mới quay trở về phòng.

Lục Lãnh Phong rót hai ly cocktail không độ, đưa cho cô một ly.

Cô dựa vào ghế salon, lắc lắc cái ly trong tay: “Giờ càng ngày em càng thấy Tư Mã Ngọc Như đang giấu một đứa con trai thật, hơn nữa có lẽ Sênh Hạ cũng biết.”

Lục Lãnh Phong đưa đôi mắt đen như màu mực, dưới ánh đèn, có ý tứ gì đó chợt lóe lên, rất thầm trầm mà hết đỗi âm u: “Cậu đã điều tra rồi, hồ sơ ở bệnh viện sản liên quan đến Tư Mã Ngọc Như đều bị thủ tiêu hết, bác sĩ năm đó cũng nghỉ việc.”

“Cho nên càng chứng tỏ là nó có vấn đề.” Hy Nguyệt thì thầm đáp: “Đây gọi là bịt tai trộm chuông.”