Chương 1680

“Là anhn không có tạo thành một tấm gương tốt cho bọn nhỏ. Ở trong mắt bọn nhỏ, anh là một người chồng không có trách nhiệm, cũng là một người bố không hợp cách. Có một câu nói rất đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, anh ở trên cũng không đoan chính thì sao có thể đi yêu cầu bọn nhỏ?”

Tư Mã Ngọc Như hỗn độn trong gió, có loại xúc động không biết giải quyết thế nào: “Vinh Hàn, hai người chúng ta yêu nhau không có gì sai, sai là bố mẹ anh cùng Y Hạo Phong, là bọn họ chia rẽ chúng ta.”

“Quyết định của bố anh cũng không sai, cưới Hạo Phong là để hiện thực hóa tối đa lợi ích của nhà họ Lục. Anh là người quản lý nhà họ Lục thì nhất định phải lấy lợi ích của gia tộc làm đầu. Khi tình cảm cá nhân cùng tình cảm của gia tộc phát sinh xung đột về lợi ích, anh phải lựa chọn hy sinh tình cảm cá nhân.” Thanh âm của Lục Vinh Hàn giống như một cơn gió lạnh thổi cho Tư Mã Ngọc Như lạnh buốt trái tim.

Cô ta đang muốn nói gì đó thì lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Hy Nguyệt đến.

“Bố, bố không nên đến đây.”

Lục Vinh Hàn từ trên ghế đứng lên: “Bố đến đưa cho mẹ nhỏ chút thuốc mỡ.”

“Thì ra là như vậy, con tới đưa cho mẹ nhỏ kinh văn, hai bản kinh văn này đều là bà cụ chuyên môn chọn ra, bà cụ nói người sở dĩ làm chuyện ác đều là bởi vì lâm vào giận dữ, chỉ cần tiêu trừ những ác niệm này mới có thể có được giải thoát. Làm người phải tự biết mình, trong số mệnh có những thứ cuối cùng sẽ là của mình, có những thứ không thể cưỡng cầu, tham lam thứ không thuộc về mình cuối cùng sẽ bị ác ý cắn nuốt, hi vọng mẹ nhỏ ghi nhớ.” Từng chữ từng chữ Hy Nguyệt nói ra rõ ràng hữu lực.

Từng chữ giống như những viên đạn mãnh liệt nện vào tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như.

Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, đến cọng tóc trên đầu cũng bốc khói. Cô ta liên tục thở dốc, liên tục nặng nề hít vào rồi lại thở ra giống như một con dã thú.

Tất cả của nhà họ Lục vốn dĩ nên thuộc về cô ta cùng con trai, cô ta chẳng qua chỉ là đoạt lại những thứ đáng lẽ nên thuộc về mình mà thôi.

Cô ta là người chưa bao giờ tin vào số mệnh, bọn họ càng không muốn cho cô ta, cô ta càng phải điên cuồng đoạt lấy.

“Cô đây là cô ý lấy bà cụ tới để dọa tôi sao?”

“Tôi chỉ truyền đạt lại ý tứ của bà cụ, kỳ thực mẹ nhỏ muốn một đứa con trai cũng không có gì sai, nhưng nếu như còn muốn mưu đồ những thứ khác thì vẫn là sớm chút thu lại tâm tư này. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Hy Nguyệt chậm rãi nói.

Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, chuyển hướng sang Lục Vinh Hàn rồi đột nhiên khóc to lên.

“Vinh Hàn, anh xem bọn họ nghĩ em thành cái dạng gì rồi, giống như đang phòng bị thù hằn một kẻ địch vậy. Về sau Lục thị giao vào trong tay bọn họ rồi, em nơi nào còn có đường sống nữa.”

“Theo ý của mẹ nhỏ thì Lục thị hẳn nên giao vào tay người nào? Giao vào trong tay con của mẹ nhỏ sao?” Hy Nguyệt hỏi ngược lại một câu, ngữ khí bén nhọn mười phần.

Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vặn vẹo dữ tợn.

Lục Vinh Hàn nhíu mày, có chút bất mãn với Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, con đừng ác ý đoán mò mẹ nhỏ, cô ấy chưa từng có ý nghĩ như vậy.”

“Ồ?” Hy Nguyệt nhíu nhíu mày: “Nếu như con đoán không sai, mẹ nhỏ nhất định nói với bố muốn cổ phần của Lục thị, cô ta mở miệng là một tiếng chúng ta không cho cô ta đường sống, nhưng trong nhà này người không ngừng gây sự là ai? Chúng ta lúc nào thì chủ động đi tìm cô ta gây chuyện? Con nghĩ sở dĩ cô ta làm thế chính là vì hy vọng bố cho rằng chúng con không chấp nhận được cô ta, sau đó sẽ nhờ vào đó mà yêu cầu cổ phần.”