Chương 1690

Bà cụ Lục không lập tức trả lời cô ta, mà để Hy Nguyệt đưa giấy nhận vợ lẽ của cô ta ra.

“Xẹt, xẹt” vài tiếng, giấy nhận vỡ lẽ bị xé thành mảnh vụn.

“Từ hôm nay trở về sau, cô và nhà họ Lục không còn bất kì quan hệ gì nữa. Cái loại chó má như cô cũng muốn trở thành con dâu nhà họ Lục ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Cả mặt của Tư Mã Ngọc Như đều trở nên vặn vẹo dữ tợn: “Tôi ở nhà họ Lục bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, bà dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như thế?”

“Công lao duy nhất của cô là mê hoặc con trai tôi, bỏ bùa mê thuốc lú cho nó, khiến nó không phân biệt được đúng sai, không biết đâu là đen đâu là trắng.” Bà cụ Lục nói từng câu từng chữ lạnh thấu xương, ánh mắt nhìn cô ta tràn ngập sự chán ghét.

Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Tôi chẳng làm một cái gì hết, là do cửa lớn nhà họ Lục không chịu dung chứa tôi, nơi nào cũng muốn đối chọi với tôi, vu hãm hại tôi. Trong nụ cười của họ giấu dao, trong lời đường mật giấu kiếm, ngoài mặt thì thân mật gọi tôi là mẹ nhỏ, nhưng trên thực thế sau lưng lại làm đủ mọi trò.”

Lục Lãnh Phong trầm giọng nói: “Đừng có tưởng cô làm mấy chuyện kia thì không ai điều tra ra được, dù cho có phải đào ba tấc đất tôi cũng sẽ điều tra cho rõ ngọn ngành, đến lúc đó dù cô có rời khỏi nhà họ Lục rồi thì tôi cũng sẽ tìm cô để tính sổ.”

Tư Mã Ngọc Như có tật giật mình cả người lạnh buốt, da gà da vịt trên ngời đều dựng cả lên. Cô ta ôm lấy cánh tay của Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, anh đừng có từ chức, không thể giao vị trí người chấp chưởng cho Lục Lãnh Phong được, cậu ta nhất định sẽ ép em vào chỗ chết.”

Lục Vinh Hàn ôm cô ta vào trong lòng.

Một khi đã nói ra lời vừa nãy thì ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.

Hôm qua ông đã suy nghĩ cả một đêm, đây là cách duy nhất có thể bảo vệ cô ta. Nếu không hôm nay cô ta chắc chắn không thể nào an toàn vô thương mà rời khỏi nhà họ Lục được.

Dù cho ông ta có không từ chức, bọn họ cũng sẽ sử dụng luật pháp buộc tội.

Người chấp chưởng nhà họ Lục điểm cơ bản nhất phải là không khiến bất kỳ người nào, bất kỳ việc nào ảnh hưởng đến lợi ích của nhà họ Lục.

Ông ta đã phạm phải điểm tối kị rồi.

“Con làm thế này đều là vì bảo vệ cô ấy, dù cho cô ấy có làm gì thì mọi người cũng không được phép động vào cô ấy, đây là yêu cầu duy nhất của con.”

Tư Mã Ngọc Như nắm lấy vạt áo của ông ta, dùng hết sức bình sinh lắc đầu: “Vinh Hàn, anh không được từ chức, tuyệt đối không được, anh lập tức gọi người bắt bọn họ lại, anh là người chấp chưởng, bọn họ đều phải nghe theo anh.”

Hy Nguyệt lạnh lùng cười: “Sốt ruột rồi hả? Tư Mã Ngọc Như, một khi bố từ chức rời khỏi nhà họ Lục thì tâm kế cô tính toán bao nhiêu nay chẳng đạt được cái gì rồi. Cô cũng thật thiếu kiên nhẫn quá, không phải chỉ là nhà họ Mã ngã xuống thôi sao, bước cờ đầu tiên của cô bị phá hỏng rồi sao? Hà tất phải vội vàng đi bước cờ thứ hai chứ, tôi mà là cô sẽ cố giả vờ thêm vài năm nữa, giả vờ đến khi con trai tròn mười tám tuổi, không chừng còn có chút hi vọng.”

Mỗi lời của cô đều tràn ngập sự giễu cợt, như là đạn trong lòng súng bắn ra, từng viên từng viên găm sâu vào trong tử huyệt của Tư Mã Ngọc Như.

Cô ta hối hận rồi, đích thực là hối hận rồi.

Sớm biết kết quả sẽ là như thê này, cô ta đã tiếp tục giả vờ tiếp rồi, cố giả vờ vài năm nữa, đợi đến khí Ngọc Thanh lớn lên, có năng lực đối kháng với Lục Lãnh Phong rồi vậy thì cô ta cũng có thể có thêm một người nữa trợ giúp, không đến mức một mình một ngựa đối chọi với nhà họ Lục thế này.