Chương 1691

“Hy Nguyệt, cô đừng có mà ngậm máu phun người, tôi yêu Vinh Hàn, chỉ là muốn cùng anh ấy sống qua cuộc sống giản đơn, chưa từng nghĩ đến cái gì khác cả. Đều là do mấy người ép tôi, mấy người không muốn tôi có cuộc sống tốt, cướp con gái của tôi đi mất.”

Hy Nguyệt đáy mắt hiện qua ngọn lửa hung ác.

“Đừng có lấy Sênh Hạ ra mà nói nữa, cô tìm người thả rắn độc muốn giết chết tôi có từng nghĩ Sênh Hạ cũng có ở đó không, có từng nghĩ nó cũng sẽ bị thương không?”

Trên mặt Tư Mã Ngọc Như từng khối cơ bị co rút lại.

“Cô nói năng linh tinh, tôi chưa từng làm qua chuyện nào như thế. Sênh Hạ là miếng thịt trên người tôi, là con gái ruột của tôi. Tôi có thể dùng tính mạng mình để đổi lại mạng của nó, làm sao có thể để nó chịu một chút tổn thương nào chứ?”

“Thả rắn độc và hai lần tai nạn xe, đều là cùng một tổ chức sát thủ làm, cũng cùng một người thuê bọn họ, trong đó Mã Ngọc Linh cũng là một trong những người bị hại. Tôi và Mã Ngọc Linh không có bất kì quan hệ gì, là ai muốn cùng giết cả tôi và Mã Ngọc Linh chứ?” Hy Nguyệt lạnh giọng chất vấn.

Tư Mã Ngọc Như cực lực duy trì bình tĩnh: “Tất cả đều chỉ là phỏng đoán của cô, không có bất kì chứng cứ nào cả.”

“Đây là kết quả do cảnh sát điều tra, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, một khi đã làm tội ác nhất định sẽ phải chịu trừng phạt, đừng hòng mà trốn thoát.” Hy Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt.

Tư Mã Ngọc Như khẽ cười một tiếng, tất cả mọi chuyện đều là em trai cô ta làm, chưa từng khiến tay cô ta dính bẩn lần nào, dù có điều tra thế nào cũng sẽ không điều tra đến trên người cô ta được.

“Như thế thì cũng có thể chứng minh được gì chứ? Có quan hệ gì với tôi cơ chứ?”

“Nếu cô thực sự muốn vấn tâm không có quỷ thật thì tại sao không dám làm kiểm tra nói dối?” Hy Nguyệt hỏi lại một câu.

“Bởi vì tôi không tin cái thứ đồ quỷ đó, ai biết được các người có động tay động chân phía sau hau không, dù cho tôi có thông qua thì mấy người cũng sẽ nói là tôi không thông qua thôi.” Tư Mã Ngọc Như khí tức bại hoại nói.

“Cái cớ này không làm nổi tấm chắn cho cô đâu, máy kiểm tra nói dối của nhà họ Lục như là công chính liêm minh Bao Thanh Thiên vậy, ai cũng không có cách nào động tay động chân.” Hy Nguyệt nói.

Tư Mã Ngọc Như cắn chặt răng nói: “Chỉ cần là máy móc thì chắc chắn có thể động tay động chân, tôi đi ngay đứng thẳng, mấy người chính thất các người đừng có mà vu hạm hãi tôi, đừng có hắt nước bẩn cho tôi.”

“Cô không cần giảo biện ở đây đâu, tâm của Tư Mã Chiêu người nào cũng biết cả, ba mươi năm trước, tôi và ông cụ Lục sớm đã nhìn ra cô chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cô vô đức vô mạo vô tài, Vinh Hàn mù mắt mới nhìn trúng cô.” Bà cụ Lục cực kỳ thất vọng vì con trai mình, còn cực kỳ đau lòng vì nó.

Lục Vinh Hàn trong lòng như sóng cuộn biển gầm.

Ông ta không ngờ tới mẹ muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Lục.

“Mẹ à, nhiều năm nhứ thế Ngọc Như vẫn luôn tuân thủ bổn phận, mẹ không thể vì một đôi lỗi lầm của cô ấy mà phủ nhận toàn bộ được.”

“Cô ta ở sau lưng làm bao nhiêu thứ cũng gọi là tuân thủ bổn phận ư?” Bà cụ Lục ngăn mày nói: “Mày tại sao lại có thể ngu xuẩn như vậy được, bị cô ta vờn trong lòng bàn tay thế mà còn vì cô ta mà buông bỏ cả nhà họ Lục, đầu óc mày bị làm sao vậy?”

Lục Vinh Hàn lộ ra một tia thống khổ: “Mẹ cứ coi như con ngu xuẩn, coi như con bị mù đi. Con đưa vị trí chấp chưởng cho Lãnh Phong, chỉ làm một người bình thường của nhà họ Lục, mẹ thành toàn cho con được không?”

Thần sắc của bà cục Lục kiên định lạnh lẽo, không có một tia có thể lay động nào cả: “Giữa nhà họ Lục và người đàn bà kia, mày chỉ có thể chọn một, nghĩ cho kỹ vào đi.”