Chương 1693

“Mẹ, mẹ nhìn đi, bố nhất định sẽ hối hận, quỳ trước mặt mẹ, xin được quay trở về.” Hy Nguyệt an ủi.

Bà Lục lắc tay, thần sắc vẫn cực kỳ yên tĩnh.

“Mẹ không sao, các con không cần lo lắng, đối với người đàn ông kia mẹ sớm đã không ôm bất kỳ hi vọng gì rồi. Ông ta dù sao cũng là cậu chủ cả của nhà họ Lục, không ngờ mắt nhìn người lại kém thế, cũng may Lãnh Phong không giống ông ta.”

Ánh mắt của Lục Lãnh Phong vẫn như cũ rừng rực lửa giận.

Cảm xúc ẩn nhẫn bao nhiêu năm qua như nộ hỏa phun trào bạo phát phun ra vậy.

“Ông ta đúng là đồ mù, dù cho ông ta sau này có hối hận cũng đã muộn rồi. Chỉ cần ông ta đưa người phụ nữ kia rời đi ông ta sẽ không còn là bố của con nữa, từ nay về sau, sinh lão bệnh tử đều không liên quan gì đến con hết.”

Bà Lục nắm chặt ta anh: “Ngựa tốt không ăn lại cỏ, dù cho ông ta có quay đầu lại, mẹ và ông ta cũng sẽ không bao giờ gương vỡ lại lành được. Nhưng con thì không giống thế, con dù sao cũng là con của ông ấy, trên người chảy huyết thống của ông ta. Nhiều năm qua ông ấy vẫn luôn yêu thương con, chỉ cần ông ấy nguyện ý quay đầu thì con hãy cho ông ấy một cơ hội lần nữa tiếp nhận ông ấy, hiếu thuận ông ấy đến già.”

Lục Lãnh Phong không trả lời.

Anh không muốn tha thứ cho Lục Vinh Hàn, dù cho có muốn anh trả lại công sức dưỡng dục thì cũng không đại biểu anh tha thứ cho ông ta.

Người đàn ông ruồng bỏ vợ mình không xứng có được hạnh phúc.

Hy Nguyệt không nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh đến bước đường này.

Cô muốn chỉ là đuổi Tư Mã Ngọc Như đi mà thôi.

“Xin lỗi, đều là con suy nghĩ không chu toàn, con không nên nói chuyện Lục Kiều Sam cho bố biết.”

“Nếu cô không nói ra, Tư Mã Ngọc Như sẽ tiếp tục lén lút làm điều ác. Cô và Lãnh Phong cũng như lũ trẻ sẽ gặp nguy hiểm. Giữa tôi và Lục Vinh Hàn sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, kết thúc sớm cũng là chuyện tốt. Một người đàn ông vô bổ như thế, rất vô vị, tặng cho người ta thì uổng công vô ích, lại cảm thấy không cam lòng.” Trên mặt bà Lục hiện ra một nụ cười thê lương.

Hy Nguyệt mím môi, cúi đầu hỏi: “Mẹ hối hận vì đã gả cho bố ư?”

Bà Lục nhún vai: “Con người, một khi đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại được. Dù có khó khăn đến đâu, cũng phải ngẩng cao đầu tiến về phía trước.”

Lục Lãnh Phong ôm cô, anh luôn cho rằng cuộc hôn nhân của mẹ anh là sai lầm, nhưng bây giờ có vẻ như chính mẹ anh đã cứu nhà họ Lục.

Nếu không có bà ta, thủ đoạn của Tư Mã Ngọc Như đã thành công, sự ngu ngốc của bố anh cuối cùng sẽ khiến toàn bộ tài sản của nhà họ Lục rơi vào túi cô ta.

“Mẹ vẫn xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi. Nếu chú Henry biết tin mẹ ly hôn, chắc chắn chú ấy sẽ mừng rỡ như điên, chạy từ nước Mỹ đến ngay lập tức.”

Bà Lục hờn dỗi lườm anh một cái: “Con học được cái thói ba hoa này từ khi nào vậy? Mẹ không muốn tái hôn, chỉ cần có các con là đủ rồi.”

Hy Nguyệt cười nhẹ: “Mẹ, thật ra đàn ông đều có một khuyết điểm chết người, gọi là nhận thức muộn màng. Khi mẹ ở bên cạnh họ, họ sẽ bỏ qua không quan tâm đến mẹ. Một khi mẹ rời đi, có người khác, họ sẽ phát hiện ra điểm quý giá của mẹ. Con cảm thấy mẹ có thể chọc tức bố mạnh mẽ một chút, coi như là trút giận cho chính mình cũng được.”

Khi cô nói chuyện, Lục Lãnh Phong nghẹn ngào, cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn.

Anh đúng là kiểu nhận thức muộn màng, quỷ tha ma bắt, chẳng lẽ anh thực sự đã thừa hưởng cái gen khủng khiếp đó của bố mình?