Chương 1722

Ngay cả khi ông ấy đến thì ông phải nên đối diện với những người khác như thế nào?

Ông ấy không muốn mình rơi vào tình huống xấu hổ và khó xử.

Trong lúc im lặng, giọng nói của Tư Mã Ngọc Thanh truyền đến: “Dượng, nếu dượng muốn về, dượng dẫn cháu đi cùng được không? Cháu muốn chơi với chị họ và Tiểu Quân.”

Lục Vinh Hàn trầm mặc một hồi, không nói chuyện, chỉ xoa đầu đứa nhỏ.

Ông ấy có thể trở về hay không còn là một vấn đề, làm sao có thể đem theo cậu bé được?

Ông ấy biết rất rõ rằng không một ai trong gia đình họ Lục có thể hiểu được sự lựa chọn và cách làm của ông ấy.

Mấy người anh em đều thay nhau gọi điện an ủi bảo ông ấy hãy từ bỏ Tư Mã Ngọc Như, nhưng rốt cuộc ông ấy vẫn chọn cô ta, tự biến mình thành người phản bội người thân.

Vào thứ hai, thương hội Long Minh sẽ có một cuộc họp, đây là cơ hội duy nhất để ông ấy và Lục Lãnh Phong gặp nhau.

Lục Lãnh Phong lạnh lùng giống như một tảng băng lâu năm, trên mặt không có một chút biểu cảm nào.

Là bố con nhưng lại như người xa lạ.

Ông ấy biết, nếu ông ấy không chủ động nói chuyện trước, Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không để ý đến ông ấy.

“Lãnh Phong, thứ bảy là mừng thọ của bà nội, Hy Nguyệt hỏi bố có muốn về không…”

Ông ấy chưa kịp nói xong, Lục Lãnh Phong đã ngắt lời ông “Lục Vinh Hàn, đây là việc của gia đình tôi, nên tôi sẽ không cần làm phiền ông.”

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh lùng khiến không khí xung quanh tựa như đóng băng.

Trái tim của Lục Vinh Hàn cũng trở nên lạnh giá. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Bố mới chuyển ra ngoài nhưng chúng ta vẫn là bố con, vẫn là người nhà họ Lục.”

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong nhếch một cách mỉa mai: “Một tên cặn bã như ông không có chút trách nhiệm với gia đình, không xứng làm bố tôi. Từ lúc ông đưa ra lựa chọn, ông với tôi đã không còn quan hệ gì với nhau. Bây giờ ông muốn vui chơi bên ngoài với Tư Mã Ngọc Như bao nhiêu tùy thích. Sinh, lão, bệnh, tử đều không liên quan gì đến tôi.

Lục Vinh Hàn như bị tát vào mặt, mặt mày lúc xanh lúc trắng. Bị con trai mình dùng từ “đồ cặn bã” để nói, ông ấy thật sự là đồ cặn bã sao?

“Bố có lỗi với mẹ con, nhưng không có lỗi với con, cũng không có lỗi với nhà họ Lục.”

“Cái thứ đê tiện đó đang làm loạn nhà họ Lục, vậy mà ông lại ngoảnh mặt làm ngơ, để cô ta từ bỏ vị trí, ông chính là nỗi xấu hổ đối với nhà họ Lục.”

Lục Lãnh Phong nói không một chút khách khí, không có ý định chừa lại cho ông ấy chút mặt mũi nào.

Trên trán ông ấy nổi đầy gân xanh, sắc mặt biến hóa càng dữ tợn.

“Những chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều do Tư Mã Minh Thịnh lén lút sau lưng cô ấy làm ra.”

Lục Lãnh Phong khịt mũi: “Ông đã lớn tuổi vậy rồi mà vẫn thật ngây thơ! Những chuyện Tư Mã Minh Thịnh đã làm. cô ta không biết cũng lấy làm lạ”.

Thái độ của Lục Vinh Hàn rất kiên quyết: “Con luôn có thành kiến với cô ấy, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy. Trên đời này, không ai hiểu rõ Tư Mã Ngọc Như hơn bố. Nếu cô ấy biết những gì Tư Mã Minh Thịnh làm, nhất định cô ấy sẽ đi ngăn cản cậu ta.”