Chương 1723

Lục Lãnh Phong không còn gì để nói, lại càng không muốn lãng phí thêm bất kỳ lời nào nữa.

“Ông cứ tiếp tục sống trong ảo tưởng đi.” Nói xong, anh bước thẳng ra ngoài, những lời vừa nãy anh nói không phải là suy đoán.

Lục Vinh Hàn nhìn theo bóng lưng của anh, có chút tiếc nuối.

Ban đầu ông ấy muốn cố gắng cải thiện mối quan hệ với con trai mình, không ngờ lại càng rắc rối hơn.

Mỗi khi nói về Tư Mã Ngọc Như, bọn họ liền bất đồng.

Mâu thuẫn này không thể nào hóa giải.

Khi Lãnh Phong về đến nhà, anh liền gọi Hy Nguyệt vào phòng.

“Em đã gọi điện thoại cho Lục Vinh Hàn đúng không?”

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai có chút âm u, Hy Nguyệt thận trọng đáp: “Không có, sao em lại gọi điện cho bố chứ?”

“Em không hỏi ông ấy chuyện có muốn về chúc thọ bà nội không à?” Vẻ mặt Lục Lãnh Phong vô cùng nghiêm trọng, hình như anh ta đã quyết định hỏi rõ ngọn nguồn.

Hy Nguyệt vén tóc: “Ngày hôm qua em gặp Ngọc Thanh, nhờ cậu bé nói cho bố biết chuyện này.”

“Hãy nhớ rằng, ông ta không còn một chút quan hệ gì với gia đình này nữa.” Anh nhấn mạnh từng chữ.

Hy Nguyệt nhăn mặt, không cần đoán cũng biết, hôm nay anh với bố lại xảy ra mâu thuẫn.

“Bà nội với bố đã thỏa thuận với nhau, chỉ cần bố không kết hôn với Tư Mã Ngọc Như thì ông ấy sẽ không bị đuổi khỏi nhà họ Lục. Ông ấy vẫn là người của nhà họ Lục.”

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Bây giờ anh đã là người đứng đầu nhà họ Lục, anh mới là người quyết định, ông ta không được phép trở về.”

“Vậy thì anh có đồng ý cho ông ấy quay lại mừng sinh nhật bà nội không?” Cô hỏi, nhìn chằm chằm vào anh một lúc.

Anh có vẻ khó chịu, giơ tay búng trán cô: “Hôm nay em quên nạp chỉ số thông minh à?”

Cô che trán lùi lại hai bước, cảm thấy xót xa.”Chỉ số thông minh của em bình thường. Với tư cách mợ chủ, em có nghĩa vụ thông báo cho những người quan trọng trong gia đình đến tổ chức sinh nhật cho bà nội. Hơn nữa, bà nội cũng muốn bố quay về. Mẹ và con có một sợi dây kết nối vô hình, ngay cả khi bố chọn sai con đường, rời khỏi nhà họ Lục, bà nội vẫn luôn nhớ bố.”

“Lo lắng cũng vô ích. Trong lòng ông ấy chỉ có Tư Mã Ngọc Như, còn lại chỉ đều là gió thoảng mây trôi.” Đôi mắt băng đen sâu thẳm của Lục Lãnh Phong lóe lên ngọn lửa giận dữ, tính khí xấu của anh hoàn toàn bộc phát.

Cô vội vàng bước đến, choàng tay qua vai anh, cô biết anh giận bố, giận ông ấy bỏ anh, bỏ mẹ, bỏ nhà họ Lục.

Chỉ cần bố anh không nhìn thấy bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như thì sẽ không bao giờ rời khỏi cô ta, anh không thể nào tha thứ cho ông ấy.

“Được rồi, lần này do em không suy nghĩ kỹ. Em đã không quan tâm đến cảm giác của anh. Về sau nhất định em sẽ để ý mà.”

Anh duỗi cánh tay vững trãi kéo cô vào lòng: “Hôm nay em nhất định phải an ủi anh, không thì em đừng hòng ra khỏi phòng.”

Cô tái mặt, cả người anh tràn đầy sức lực.

“Đang giữa ban ngày ban mặt, anh có thể tiết chế chút không?”

“Khi nhìn thấy em, anh không thể nhịn được nữa.” Anh cười xấu xa, ôm cô nghiêng người đi về phía sô pha…