Chương 1805

Hy Nguyệt nhún vai: “Em cũng không rảnh đi quản chuyện của cô ấy, để cô ấy tự xử đi.”

Sau khi trở về biệt thự, Lộ Mai liền muốn đi mua sắm sau khi ăn cơm xong.

“Hy Nguyệt, chị tìm thấy một chiếc túi phiên bản giới hạn trên trang web chính thức của Hermès, chỉ ở cửa hàng độc quyền ở Long Minh mới có bán , chị phải mua nó càng sớm càng tốt chứ không bị người khác giành mất.”

Cô ấy đặc biệt là vì chiếc túi này nên mới tới đây.

Hy Nguyệt nở nụ cười: “Được rồi, buổi chiều chúng ta đi mua sắm.”

Hy Nguyệt thực sự không thích mua sắm, sau khi đến cửa hàng độc quyền Hermès, cô ngồi ở khu vực nghỉ ngơi uống nước ép và để cho Lưu Lộ Mai và Hoa Tuấn Anh tự đi mua sắm.

Lộ Mai thích một chiếc túi bạch kim bằng da cá sấu, giá một trăm năm mươi triệu.

Bản thân cô ấy không kiếm được nhiều tiền, lương tháng của cô ấy chỉ có mười lăm triệu nhân dân tệ, mức tiêu dùng này đã vượt xa thu nhập của cô ấy.

Là một gia tộc ánh trăng điển hình, tiền lương hàng tháng cô ấy đều tiêu sạch, tiêu hết còn nợ mấy chục triệu, đợi Hoa Tuấn Anh thay cô ấy trả.

Hoa Tuấn Anh hiện đang làm ở một cơ sở công lập, chính Hy Nguyệt là người đã tìm việc làm cho anh ta, lương hàng tháng cộng với các khoản phụ cấp lên đến hơn ba mươi triệu nhưng vẫn không đủ để đôi vợ chồng trẻ tiêu xài.

Điều mà Hoa Tuấn Anh thích là vẻ đẹp và sự tinh tế của Lộ Mai. Phụ nữ xinh đẹp đương nhiên tiền tiêu cũng phải nhiều, riêng mỹ phẩm đã lên tới mấy triệu một tháng.

Hy Nguyệt từ nhỏ đã siêng năng và tiết kiệm, cô không hề tán thành lối sống của hai người họ, nhưng với khả năng tài chính của mình, nếu tỏ ra ý kiến gì thì bọn họ sẽ cảm thấy cô nhỏ nhen, keo kiệt bủn xỉn.

Lộ Mai cầm chiếc túi lên và không nỡ đặt nó xuống lại: “Hy Nguyệt, em thấy chiếc túi này có đẹp không? Đây là mẫu mới nhất trong năm nay, phiên bản giới hạn, cả nước chỉ có hai cái ở cửa hàng độc quyền Long Minh này thôi.”

“Đẹp, chỉ cần chị dâu thích là được.” Hy Nguyệt cười gật đầu.

Hy Nguyệt ho một tiếng rồi nói: “Bà xã, một trăm năm mươi triệu lận đấy, anh không có nhiều tiền như vậy đâu, em đổi cái khác rẻ hơn đi.”

Anh ta là đang cố ý nói vậy, không thể nói trực tiếp nên chỉ đành than nghèo với Hy Nguyệt để ra hiệu cho cô.

Lộ Mai tức giận trừng măt nhìn anh ta một cái: “Em mỗi ngày đều nằm mơ muốn mua được cái túi này, cho dù vay mượn cũng phải mua được cho em.”

“Sao em không bảo anh bán máu và thận luôn đi.” Hoa Tuấn Anh chép miệng.

Hy Nguyệt trong lòng không khỏi thở dài, nói thật ra, đây không phải là một người phụ nữ có thể chung sống cả đời.

Loại phụ nữ này, đàn ông mà nghèo nuôi không nổi, còn đàn ông giàu thì không xem bọn họ ra gì.

Chắc là cuộc sống của cô và người anh họ sẽ không yên ấm nổi đâu , ngày nào mà chả cãi cọ.

“Được rồi, để em mua cho.”

Cô lấy trong túi ra chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên thanh toán.

Long Lộ Mai vui mừng khôn xiết, miệng không ngừng cười.

Đúng lúc cô ấy đang đắc ý thì một người phụ nữ bất ngờ từ cửa xông vào giật chiếc túi trên tay cô.