Chương 1806

Cô nhìn chăm chú và vô cùng sửng sốt, hóa ra lại là Hy Mộng Lan!

Hy Nguyệt cũng sững sờ: “Hy Mộng Lan, sao chị lại ở đây? Không phải là chị đang ở bệnh viện tâm thần sao?”

Ngũ quan của Hy Mộng Lan dữ dằn méo mó một cách khó hiểu, khuôn mặt sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta trông vô cùng xấu xí: “Các người tưởng là có thể nhốt tôi mãi được sao?”

Họ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, nhưng lại quên thanh toán viện phí, nhân cơ hội đó, cô ta đã nhờ bác sĩ chăm sóc gọi cho mẹ cô ta và xin tiền.

Dù sao thì bác cả cũng rất thương con gái, ngay khi nghe tin cô bị bắt vào tù, bà đã vội vàng trở về Giang Thành và cứu cô.

Khi biết vợ chồng Hoa Tuấn Anh đã đến Long Thành, cô quyết tâm tìm Hy Nguyệt và đi theo qua đây.

Khi đang ở nhà, cô ta đã nghe được Lộ Mai thì thầm với Hoa Tuấn Anh về việc mua một chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn, cô ta đoán là họ sẽ đến đây nên trốn ra ngoài đợi, không ngờ họ lại đến đây thật.

Sắc mặt của Lưu Lộ Mai tái me tái mét: “Hy Mộng Lan, đây là túi của tôi, trả lại cho tôi.’

Hy Mộng Lan nhổ nước bọt xuống đất: “Tôi khinh, túi này cô mua sao? Cô có tiền mua sao? Hoa Tuấn Anh đúng là rước một ngôi sao chổi về mà. Cô kiếm được có mười lăm triệu một tháng mà đòi mua được chiếc túi một trăm năm mươi triệu sao, cô có biết xấu hổ không vậy? Còn gia đình mẹ đẻ cô nữa, cũng không biết xấu hổ y như cô vậy, đòi sính lễ hơn chín mươi triệu, lại chả đi lại chút hồi môn nào. Họ Hứa của chúng ta được coi là giàu có một nửa Dù sao cũng là gia đình. Nhà họ Hy chúng tôi dù sao cũng là một gia tộc có quyền thế, cái lại nghèo hèn như cô thì lo yên phận đi chứ, còn đòi mua túi Hermes, mặt cô dày hơn cả cái tường rồi đấy.”

Lưu Lộ Mai vô cùng tức giận: “Dù sao thì tôi còn có công việc, còn tự kiếm tiền, cô thì sao, chỉ biết ăn cắp, lừa đảo. Một người phụ nữ xấu xa độc ác như cô sớm muộn gì cũng chết không có chỗ chôn thây cho coi.”

“Tôi khinh.” Hy Mộng Lan chống nạnh nhìn cô chằm chằm: “Cô đừng tưởng tôi không biết cô tới Long Minh làm gì, cô chỉ muốn lừa tiền Hy Nguyệt mua túi thôi đúng không.”

Lưu Lộ Mai gằn giọng, trong mắt đầy vẻ giễu cợt: “Tôi không đòi Hy Nguyệt, là Hy Nguyệt tự nguyện mua cho tôi, không giống như cô, như ăn cướp cướp vậy, mặt mày mày dạn đến tìm cô ấy đòi. Điều quan trọng nhất là cô còn suốt ngày mơ mộng hão huyền đòi giành chồng với cô ấy, loại phụ nữ độc ác như cô thì đàn ông nào thèm chứ.”

Những lời này như chọc vào đáy của sự chịu đựng, lồng ngực của Hy Mộng Lan sắp nổ tung, cô ta nghiến răng nghiến lợi.

“Cô ta xấu hơn tôi, dáng xấu hơn tôi, từ nhỏ đã học trường bình thường, ngông nghênh lỗ mãng, dựa vào đâu mà so với tôi chứ, đến xách dép cho tôi còn chả xứng.”

Hy Nguyệt uống nước ép với vẻ mặt cực kì điềm tĩnh.

Cô ấy không thèm tranh cãi với một kẻ điên.

Lưu Lộ Mai lại cười chế nhạo: “Cô đẹp hơn Hy Nguyệt sao? Vóc dáng đẹp hơn Hy Nguyệt sao? Haha tỉnh mộng đi, đừng có ảo tưởng nữa. Chắc trên cái vũ trụ, cái thế giới này chả tìm ra người phụ nữ thứ hai nào mà mặt dày không biết xấu hổ như cô đâu.”

Hy Mộng Lan tức giận đến mức muốn hét lên, cô ta không thể đối mặt với sự thật, và cô ấy cũng không muốn đối mặt với sự thật. Cô ta tự thôi miên bản thân mỗi ngày, là cô ta đẹp hơn Hy Nguyệt, dáng người đẹp hơn Hy Nguyệt, ưu tú hơn Hy Nguyệt, giỏi hơn Hy Nguyệt.Thậm chí Hy Nguyệt còn chả bằng cái ngón tay của cô ta, Lục Lãnh Phong và nhà họ Lục không nhìn trúng cô ta là do mắt bọn họ bị mù.

“Con kia, tôi sẽ không cho cô yên ổn đâu, cô đừng trông chờ đồng nào từ nhà chúng tôi nữa.”

Cô ta nói xong, xoay người chạy ra ngoài.

Chiếc túi này là phiên bản giới hạn, nếu bán lại thì cũng phải được giá không ngoài một trăm năm mươi triệu.