Chương 1811

Sau khi Hy Nguyệt rời đi, cô đến biệt thự đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, sau đó đến khách sạn InterContinental tìm Tôn Yến Tư.

Lưu Lộ Mai mang theo chiếc túi Hermes yêu quý của mình, nhưng không ngờ là Tôn Yến Tư cũng mua một chiếc y hệt.

Tôn Yến Tư đã đến vào đêm qua và nóng lòng mua chiếc túi phiên bản giới hạn này vào sáng nay.

Nhìn thấy túi của Lưu Lộ Mai, cô hơi sửng sốt: “Tôi còn đang suy nghĩ, ai đã mua chiếc kia? Thì ra là cô.”

“Xem ra mắt thẩm mỹ của hai người giống nhau đấy, đều nhìn trúng chiếc túi này.” Hy Nguyệt cười nhẹ.

Lưu Lộ Mai liếc nhìn Tôn Yến Tư.

Áo khoác cô ấy mặc là Chanel, giày Prada, vòng cổ là Cartier … Có thể cả người toàn là hàng hiệu. Nếu không có ba trăm triệu đó, làm sao cô ấy có ngày hôm nay?

Đến nhà hàng Pháp.

Lưu Lộ Mai cười và nói: “Yến Tư, chiếc vòng cổ của cô thật đẹp, nhưng bây giờ Kadia đã ra mắt, nó là thương hiệu phổ biến nhất của những người nổi tiếng.’

Tôn Yến Tư nhún vai và giả vờ nói: “Tôi biết, nhưng nó quá phổ biến, mỗi khi có mẫu mới đều được đặt trước, nhoáng cái bán hết rồi.” nó sẽ được bán hết. Tôi đã cố gắng sắn trêm trang web chính thức nhưng không thể giành được.”

Các mẫu xách tay, tức là các mẫu thông thường, sẽ được bán trong các cửa hàng độc quyền, còn các mẫu cao cấp thì phải đặt bằng thẻ VIP trên trang web chính thức. .

Lưu Lộ Mai giễu cợt: “Yến Tư, cô là hội viên sao, trên người còn chả có thứ gì trên một tỷ rưỡi, còn không có tư cách đăng ký thành viên bình thường, huống chi là thành viên VIP.”

Tôn Yến Tư bĩu môi, đương nhiên cô không phải khách VIP, tuy được coi là danh gia vọng tộc nhưng cô vẫn còn kém xa tầng lớp thượng lưu.

Hy Nguyệt thấy cô có chút ngại liền nhanh chóng giải vây.

“Thực ra hàng xách tay cũng rất tốt mà, cũng là hàng độc nhất vô nhị.”

Tôn Yến Tư xua tay: “Những mẫu độc quyền là do nhà thiết kế bình thường thiết kế, còn những mẫu cao cấp là do xếp trưởng đích thân thiết kế, không thể nà sánh bằng được.”

Hy Nguyệt cười nhạt: “Không có nhà thiết kế nào là bình thường cả, mỗi nhà thiết kế đều là hàng đầu xuất sắc.”

“Mặc dù là như vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng mua được những mẫu cao cấp.” Tôn Yến Tư vung tay: “Vậy nên tôi phải cố gắng kiếm tiền và phấn đấu trở thành khách hàng VIP.”

Lưu Lộ Mai nhếch miệng, có vẻ như đang cười nhạt.

“Yến Tư, tôi nghe em chồng tôi nói khi cô mở nhà hàng, cô ấy đã đầu tư ba trăm triệu. Bây giờ kinh doanh nhà hàng phát đạt như vậy, mỗi tháng cô chia bao nhiêu tiền cho chị ấy?” giọng điệu của cô như thể cô ấy chỉ hỏi một cách tình cờ.

Tôn Yến Tư có vẻ sửng sốt.

“Cô ấy có nói với cô như thế sao?”

“Đúng rồi.” Lưu Lộ Mai gật đầu “Không chỉ cô ấy nói vậy mà sổ ghi chép của bố chồng tôi cũng ghi như thế. Bố chồng tôi rất thích ghi chép, và ông ấy nhớ rõ từng xu đã tiêu. Hy Mộng Lan đã cắt đứt quan hệ với gia đình rồi. Vì khoản đầu tư ba trăm triệu là của bố mẹ chồng tôi nên tiền hoa hồng sau này cô cứ trực tiếp đứa cho họ, không cần phải đưa cho nó nữa.”